Vải bông nàng định dùng để may áo trong, vải bố để may áo khoác. Hai loại vải đều mua một cuộn, tổng cộng hết tám trăm văn. Chủ nhân cũ vốn khéo tay, may vá giỏi khỏi chê, nàng lại thừa hưởng toàn bộ ký ức ấy, nên dù mới mò mẫm lại từ đầu, việc may mặc cũng không có gì khó.
Sau đó, họ ghé qua tiệm gạo, tiệm tạp hóa, mua chút gạo với mì, nồi niêu bát đũa cùng một cái cuốc. Mấy thứ linh tinh cần dùng hằng ngày cũng mua đủ cả. Cuối cùng, họ ra chợ thức ăn, tính mua chút thịt rồi về.
Đúng là giá cả trong kinh thành chẳng dễ chịu chút nào. Ở trấn Long Thạch, thịt ba chỉ ngon nhất chỉ hai mươi văn một cân, còn ở đây lại lên đến hai mươi lăm văn.
Cũng chẳng than vãn làm gì, tính toán lại thấy vẫn còn dư chút bạc, nàng tiêu năm mươi văn mua hai cân thịt ngon về kho tàu, thêm năm văn nữa mua mấy khúc xương to để dành hầm canh.
Nghĩ tới nồi canh xương thơm ngọt, đĩa thịt kho thơm lừng, nước miếng nàng không nhịn được trào ra.
Mạc Thanh Trạch lặng lẽ vác cả đống đồ đi phía sau, nhìn bóng dáng con gái mà trong lòng hơi bất an. Nữ nhi tiêu tiền như nước chảy, còn bản thân làm cha thì chẳng rõ số tiền đó từ đâu ra. Hắn tin con gái mình không làm điều gì sai trái, nhưng vẫn không thể không lo.
Trong khi đó, Mạc Nhan vui vẻ gặm đường hồ lô, chẳng hề biết phụ thân đang rối rắm. Nàng vừa háo hức ngắm nghía phố xá cổ kính, vừa chăm nom hai đứa nhỏ cứ hết nhìn đông lại ngó tây, sợ tụi nhỏ bị lạc.
Về tới nhà, Mạc Nhan lập tức bắt tay vào việc, sắp xếp lại đồ đạc mua về cho ngăn nắp, rồi vào bếp nấu bữa trưa.
Kiếp trước nhà nàng khá giả, trong nhà có ba anh trai lo liệu công việc công ty, nàng chẳng cần bận tâm chuyện gì. Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng chuyên tâm phát triển không gian riêng, hoặc làm từ thiện giúp người. Thời gian rảnh rỗi, nàng đều dành để nghiên cứu món ăn.
Nhiều năm tích góp, từ món nổi tiếng lưu truyền đời đời cho tới các món ăn vặt bình dân ở khắp hang cùng ngõ hẻm, nàng gần như đều biết làm. Tay nghề bếp núc chẳng thua gì đầu bếp khách sạn năm sao, ai đã ăn qua món nàng nấu, đều không thể chê vào đâu được.
Dọc đường chạy nạn, điều kiện thiếu thốn nên chưa có dịp trổ tài, giờ đã yên ổn, không nấu vài món ngon thưởng cho bản thân thì thật uổng phí.
Mạc Nhan nấu ba món: thịt kho tàu, rau xanh xào tỏi băm và ngô xào muối tiêu. Canh xương thì chưa hầm xong, để dành tối ăn. Ban đầu định vào không gian lấy một con gà làm thịt kho tàu gà, nhưng hôm nay mua đồ đều ở ngay trước mắt người ta, nàng đâu thể từ không mà biến ra một con gà được.
Số gà trong không gian là nàng mua từ trấn Long Thạch, hai mươi con gà con. Trong không gian, thời gian trôi nhanh hơn bên ngoài rất nhiều – ngoài mới nửa tháng, mà trong đã qua năm tháng. Hai ngày trước, mấy con gà mái ấy đã bắt đầu đẻ trứng, mỗi lần nàng vào, đều thu được cả rổ trứng.
Thế nhưng, đám gà ấy cũng khiến nàng không ít phiền lòng. Cải trắng, lúa trong không gian đều bị phá không ít. Cũng đành chịu, bởi thời gian trong không gian và bên ngoài lệch nhau quá lớn, nàng chẳng thể buộc gà lại được, chỉ có thể thỉnh thoảng vào trong cho ăn, còn đâu cứ thả rong như thế.
Khi mâm cơm được dọn lên bàn, hai đứa nhỏ Hinh Nhi và Trăn Nhi đã sớm ngửi thấy mùi thơm nức mũi, không chờ nổi liền chạy tới. Tuy vậy, được dạy dỗ cẩn thận, bọn nhỏ không hề vội vàng gắp lấy mà ngoan ngoãn chờ phụ thân gắp trước rồi mới bắt đầu ăn.
"Oa, ngon quá! Đại tỷ, mau ăn thử đi, thịt kho tàu này tuyệt hảo luôn á!" Trăn Nhi vừa ăn một miếng thịt đã không nhịn được kêu toáng lên.
Hinh Nhi cũng ngạc nhiên nhìn đại tỷ, hiếm khi không chê bai đệ đệ mình, bởi vì ngay cả nàng cũng thấy, đồ ăn đại tỷ nấu giờ khác hẳn trước kia, ngon hơn rất nhiều.