Tuy đời này không còn lo sợ ngủ rồi không tỉnh lại nữa, nhưng không gian vẫn còn, lại có liên quan đến công đức, khiến nàng mơ hồ cảm thấy vẫn còn việc phải làm. Nếu không, lỡ ông trời thấy nàng phí phạm kỳ duyên, bèn giáng một đạo sét đánh chết nàng thì sao? Một mình nàng chết thì chẳng sao, nhưng nếu liên lụy đến người nhà kiếp trước hay kiếp này, thì đến chết nàng cũng chẳng tha thứ nổi cho bản thân.
Có điều, Mạc Nhan đâu ngờ được, những suy nghĩ viển vông ấy... lại sẽ thật sự trở thành hiện thực!...
Sau những ngày chạy nạn, cả nhà ai nấy đều suy nhược. Giờ có dư tiền trong tay, Mạc Nhan cũng không nỡ bạc đãi mình. Gần như ngày nào nàng cũng tới hàng thịt mua xương về hầm canh. Mười mấy con gà trống trong không gian cũng bị bắt vài con đem nấu. Canh ngon, thịt mềm, cả nhà ăn liên tục nửa tháng, sắc mặt ai nấy cũng hồng hào hơn hẳn, không còn vẻ xanh xao ngày trước.
Hôm nay, bán trứng gà được 300 văn, tâm trạng Mạc Nhan cực tốt. Nàng đến hàng thịt mua hai cân xương heo, vừa thấy trên thớt còn có một bộ phủ tạng heo vừa vớt lên, đầu óc nàng lập tức đầy ắp ý tưởng món ngon: đại tràng chiên giòn, canh củ mài nấu phổi heo, tim heo xào cay...
Vào đây đã lâu mà nàng vẫn chưa được ăn lần nào! Vừa nghĩ đến những món ngon đỉnh cao ấy, nước miếng Mạc Nhan trào ra không ngăn nổi. Không do dự, nàng vui vẻ bỏ ra 30 văn mua trọn bộ phủ tạng, lòng đầy háo hức mang về.
Khi bước lên cầu, Mạc Nhan lập tức nhìn thấy đầu cầu chen chúc người đứng ba lớp trong, ba lớp ngoài. Nàng len lỏi đi tới, nhìn xuyên qua đám đông, thoáng cái liền thấy một cô bé mặc áo váy màu trắng xanh đang quỳ rạp dưới đất, cúi đầu thấp đến mức không thấy rõ gương mặt. Sau lưng cô bé là một ông lão gầy gò đang nằm bất động, mặt bị thân người cô bé che mất nên cũng không nhìn rõ được. Nhưng chỉ nhìn dáng hai người đó thôi, Mạc Nhan đã cảm thấy quen quen.
"Ôi, nhà này thật đáng thương, mấy hôm trước ta còn thấy con bé quỳ trước cửa y quán, xin đại phu cứu ông cụ. Nhưng cái thời buổi này, không có tiền thì mời ai được chứ?"
"Con bé này hiếu thảo lắm, muốn bán thân lấy tiền cứu ông, mà ở đây ai rảnh tiền mà bỏ ra hai mươi lượng bạc mua một đứa hầu?"
"Nghe nói hai ông cháu từ phương Nam chạy nạn tới, tính đến nương nhờ thân thích mà người ta còn không cho bước qua cửa. Thế thì chẳng thà tới doanh trại dân chạy nạn ngoài thành, có khi còn không đến nỗi ra nông nỗi này!"
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Mạc Nhan lại nhìn kỹ, càng nhìn càng cảm thấy cô bé kia giống hệt Lý Yến. Hồi hai nhà chia tay nhau, Lý Yến cũng mặc bộ xiêm y trắng xanh này còn gì?
Nghĩ đến đó, Mạc Nhan không nén được xúc động, vội vàng chen qua đám đông, đặt rổ xuống, ngồi thụp trước mặt cô bé, lo lắng hỏi:
"Yến Tử, là ngươi phải không?"
Lý Yến hoảng hốt nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên trong mê man. Hai mắt đỏ ửng sưng húp, khóe mắt còn đọng nước. Khi nhìn rõ người trước mặt là ai, nàng bỗng bật khóc "Oa" một tiếng, như vớ được cọng rơm cứu mạng, nhào tới ôm chặt lấy Mạc Nhan không buông.
Nghe Lý Yến khóc đến đứt ruột gan, lòng Mạc Nhan cũng đau theo, nhưng lúc này không phải lúc buồn khổ. Gia gia của Lý Yến đang hôn mê, nhìn qua cũng biết bệnh tình không nhẹ, cần đưa đi y quán ngay. Không kịp dỗ dành gì thêm, nàng vội vã nhờ người xung quanh giúp một tay, cùng nhau đưa ông cụ tới y quán.
Trong y quán, Lý Trung nằm bất động trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Mới nửa tháng không gặp, ông lão đã gầy sọp, mặt hốc hác không còn chút thịt, cánh tay lộ ra chỉ còn da bọc xương, tưởng như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể gãy rời. Nhìn là biết mấy ngày qua ông đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.