Xuyên Thành Con Trai Đối Chiếu Tổ, Tôi Trở Thành Thủ Phụ
Thỉnh Cật Nhất Oản Thảo Môi19-07-2025 01:04:47
Hơn nữa, nàng còn cần xác nhận một điều: Trương Xuân Vũ có thật sự giống như nàng, biết trước tương lai hay không.
Mặc dù trong lòng nàng đã sớm có đáp án.
Có lẽ vì cơ thể thực sự kiệt sức nên khi thả lỏng, chẳng bao lâu sau Trương Vận Thu đã thiếp đi mơ màng.
Khi nàng tỉnh dậy lần nữa, trong nhà đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, người lớn ai làm việc nấy, lũ trẻ vừa chăn trâu về đang chơi đùa trong sân, thỉnh thoảng vang lên tiếng la hét cười đùa. Xen lẫn đó là giọng trượng phu đang dạy nhi tử học bài, nghiêm túc và đều đặn, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Trương Vận Thu đứng dậy khoác áo đi ra phụ giúp.
Trong viện, Giang Triệu Hằng vẫn như thường lệ dạy nhi tử nhận mặt chữ, đây đã trở thành thói quen không thể thay đổi mỗi trưa. Họ làm việc đến lúc trời nắng gắt thì về nhà, ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi một lát rồi mới ra ngoài tiếp.
Thời gian rảnh rỗi này khá dài, rất thích hợp để dạy nhận mặt chữ.
Nghe tiếng cửa mở, hai phụ tử một lớn một nhỏ đồng loạt quay đầu lại, Giang Khải mỉm cười rạng rỡ: "Mẫu thân, mẫu thân tỉnh rồi, trong người có thấy dễ chịu hơn chút nào không?"
Đối diện với ánh mắt của cả hai, Trương Vận Thu cũng không kìm được mà nở một nụ cười: "Mẫu thân không sao rồi, ngủ rất ngon, con cứ chăm chỉ đọc sách với phụ thân, mẫu thân vào bếp nấu cơm đây."
Cả buổi sáng không làm được gì, giờ tỉnh rồi nàng không thể rảnh rỗi như người không có việc gì được.
"Vâng ạ." Giang Khải thấy tinh thần của nàng khá tốt, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Hai phụ tử quay lại tiếp tục việc học chữ.
Sau một lúc dạy, Giang Triệu Hằng dừng lại, bảo nhi tử cầm bút tập viết, hắn cũng không đi đâu, mà ngồi bên cạnh để quan sát.
Những chữ trên giấy không kiểm soát được mà viết hơi lớn, Giang Khải cũng chẳng làm cách nào khác, bởi vì viết chữ bằng bút lông không phải thứ cậu từng học. Hồi tiểu học, cậu chỉ được học qua mấy tiết thư pháp ở trường nên ít nhất cũng biết cách cầm bút, nhưng muốn viết đẹp thì thật sự không dễ dàng gì.
Điều này chỉ có thể cải thiện bằng cách chăm chỉ luyện tập.
Giang Triệu Hằng nhìn chằm chằm chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo nhi tử, như có điều suy nghĩ: "Có lẽ nên mua cho con một quyển chữ mẫu để tập theo?" Hắn từng nghe nói những người học sách vở đều cần dùng chữ mẫu.
Giang Khải nghe vậy cũng lờ mờ hiểu thời hiện đại có chữ mẫu, nhưng thời cổ đại viết bằng bút lông với mực nước, chắc không tiện để phủ lên chữ mẫu rồi viết theo.
Nếu chỉ cần nhìn chằm chằm vào chữ mà viết theo thì dùng chữ trong sách làm mẫu cũng có vẻ ổn.
Cậu không chắc chắn lắm, bèn nói: "Nhìn chữ trong sách chắc cũng tạm đủ dùng, với người mới học như con chắc là ổn." Dù sao với kiểu viết ngang chẳng thẳng, dọc chẳng ngay của cậu hiện giờ, có nhìn gì cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
"Đến lúc đó mua một quyển sách chép tay, vừa học được kiến thức, vừa dùng chữ trong đó làm mẫu tập viết, một công đôi việc."
Những sách thông thường phục vụ cho khoa cử, vì nhu cầu mua cao nên phần lớn đều được in. Nhưng với các loại sách ít phổ biến hơn, việc in ấn riêng lẻ rất tốn kém, những sách này thường được các nho sinh chép tay để kiếm thêm bạc, người được giao chép sách chắc chắn phải viết chữ đẹp.
Có những quyển sách với nét chữ độc đáo, hấp dẫn thì giá bán cũng cao hơn.
Tuy nhiên với Giang Khải, trước mắt cậu không cần đến loại chữ mẫu đẹp xuất sắc như vậy, một quyển sách chép tay kiểu thông thường theo lối chữ "Quán Các Thể" là đủ.
Quán Các Thể là kiểu chữ chuyên dùng trong thi cử, học trực tiếp kiểu chữ này sẽ không bao giờ sai.
Đợi đến khi cậu viết quen tay rồi, luyện thêm các kiểu chữ khác cũng chưa muộn.
Giang Triệu Hằng vốn muốn dành cho nhi tử mọi thứ tốt nhất, nhưng nếu điều kiện không cho phép thì cách này cũng rất ổn,"Chờ lần tới đi lên trấn, con tự chọn một quyển nhé."
Có lẽ vì nhi tử quá hiểu chuyện, nên Giang Triệu Hằng hoàn toàn không nghĩ đến việc nhi tử mình mới chỉ bốn tuổi, vừa biết nhận mặt chữ làm sao biết chọn sách gì.
Giang Khải gật đầu, chẳng thấy có gì bất thường, đáp: "Vâng ạ."
Luyện chữ một lúc, cơm trong bếp cũng đã nấu xong, nghe tiếng gọi ăn cơm, Giang Khải thu dọn sách vở, bút mực của mình, ôm vào phòng cất gọn gàng, gấp lại ngay ngắn rồi mới chạy đi rửa tay ăn cơm.
Hôm nay, bầu không khí trên bàn ăn có vẻ tốt hơn một chút, lũ trẻ con vẫn vui vẻ, ồn ào và náo nhiệt như thường lệ.
Ăn xong, Giang lão gia tử đặt đũa xuống rồi đứng dậy, nói: "Hai phu thê Lão Nhị theo ta một chuyến."
Sắc mặt của phu thê Nhị phòng lập tức trắng bệch.
Mọi người xung quanh đều khựng lại, nhưng ngay sau đó lại giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục làm việc của mình, chỉ là ánh mắt đều âm thầm chú ý đến bên này.