Chương 25

Xuyên Thành Con Trai Đối Chiếu Tổ, Tôi Trở Thành Thủ Phụ

Thỉnh Cật Nhất Oản Thảo Môi 19-07-2025 01:04:47

Trong nhà bỏ tiền bạc để nuôi một đứa đi học, chẳng lẽ là để nó học hàng chục năm mà vẫn không thi đỗ được gì? Đó là bạc đấy! Chuyện lớn như vậy, bà không cho phép ai vì tư lợi cá nhân mà làm bừa. Ngay khi bà chuẩn bị mở miệng nói thì Trương Vận Thu lên tiếng. Lời nói này khiến bà nghẹn lại, một bụng lửa giận bị ép trở về, tức đến mức không nói thành lời, cuối cùng chỉ có thể đen mặt hỏi: "Vậy còn Tiểu Lục thì sao?" Bà thật sự không hiểu được Trương Vận Thu này đang nghĩ gì. Sắc mặt của Trương Vận Thu ung dung, có chút lo lắng nói: "Tiểu Lục mới có bốn tuổi, thân thể nó vẫn luôn yếu ớt. Đi học ở trấn phải dậy sớm, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến mùa đông lạnh giá, nếu nó bị ốm thì phiền lắm. Chi bằng chờ nó lớn thêm một chút, dưỡng thân thể tốt hơn rồi hãy tính." Thân thể Giang Khải vốn yếu ớt, hay bị sốt, những bệnh phong hàn như vậy nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng vì thế mà chết người cũng không hiếm. Vậy nên lời Trương Vận Thu nói rất có lý. So với những thứ khác, sức khỏe của con cái dĩ nhiên quan trọng hơn. Trường học trên trấn mùa đông sẽ không nghỉ, nhà lại không có xe ngựa kín đáo, mỗi ngày phải tự mình đưa con đi xa như thế, quả thật rất dễ gặp chuyện. Giang lão gia tử trầm ngâm, ngay cả Giang lão thái thái cũng cảm thấy lời này có phần hợp lý. Mắt của Tôn thị sáng lên, nhưng nàng ấy biết đây không phải lúc để mình lên tiếng nên chỉ giữ im lặng. Mặc dù mọi người đều thấy Trương Vận Thu nói không sai, nhưng ánh mắt Giang Triệu Hằng vẫn nhìn chằm chằm nương tử của mình một lúc lâu, cuối cùng không nói lời nào. Giang lão gia tử suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không quyết định được. Ông ăn xong cơm, đặt bát đũa xuống, đứng dậy nói: "Chuyện này để ta suy nghĩ thêm đã." Trong hai đứa cháu, ông vẫn nghiêng về việc để Giang Khải đi học hơn. Bây giờ nó còn nhỏ, vậy thì đợi thêm hai năm nữa. Đôi mắt của phu thê Nhị phòng lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng cũng không nói thêm lời nào. Bữa cơm kết thúc rất nhanh. Người lớn kẻ thì dọn bát đũa, người thì về phòng. Lũ trẻ con thì không có việc gì làm, hôm nay trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn chúng cũng phải tụ lại với nhau để bàn tán. Lần này, Đại Tráng cũng có thể gia nhập đội ngũ của bọn trẻ. Không cần phải đi học nữa, hắn trông hào hứng hẳn, tinh thần phấn chấn, làm gì cũng đầy sức sống. - Bầu không khí giữa người lớn trên bàn ăn trước đó có phần căng thẳng, nhưng giữa lũ trẻ con lại chẳng có chút ngăn cách nào. Hổ Oa tò mò hỏi: "Tiểu Lục, đệ lợi hại thật đấy! Nhiều chữ như vậy mà chỉ nhìn một lần đã nhớ hết được sao?" Đại Tráng liên tục gật đầu, chính bản thân từng bị việc học hành "đâm sau lưng" nên hắn hiểu rõ nỗi đau khổ ấy. Chỉ cần nhìn thấy chữ, hoặc nghe tiên sinh bắt đầu giảng bài, hắn đã choáng váng và buồn ngủ. Giang Khải mỉm cười: "Chỉ là đột nhiên thành ra như vậy thôi." Thấy Đại Tráng không có vẻ bận tâm, cậu nói thêm: "Trước đây lúc Đại Tráng ca đọc sách, đệ chỉ cần nghe hai lần là nhớ hết rồi." Đại Tráng vỗ vai cậu, làm ra vẻ Đại ca nghiêm nghị mà căn dặn: "Thế thì sau này đệ phải học hành chăm chỉ, tương lai rạng danh tổ tông, đừng làm phụ lòng mọi người." Giang Khải phì cười, nhưng vốn dĩ cậu đã có ý định đi con đường khoa cử nên cũng gật đầu đáp: "Được." Rồi cậu chuyển chủ đề sang Văn Sinh: "Văn Sinh, huynh thích học không? Học đến đâu rồi?" Trước đó trên bàn ăn, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Cậu không ngờ hôm nay Đại Tráng đã nghỉ học, lại càng không ngờ chỉ trong một bữa cơm mà Giang lão gia tử đã bàn xong việc ai sẽ là người tiếp theo đi học. Vừa xuyên đến đây được vài ngày, cậu còn chưa nghĩ ra cách làm giàu, nên cũng không kịp ngăn cản cuộc tranh cãi trên bàn ăn. Nhưng trong lòng cậu thầm nhủ, phải nhanh chóng nghĩ ra cách. Đến lúc đó, trong nhà bất kể đứa trẻ nào cũng đều có thể được đi học. Văn Sinh hơi ngượng ngùng trả lời: "Huynh học Thiên Tự Văn, nhưng chỉ biết được một chút thôi, chắc không bằng đệ đâu." Cậu ấy hơi xấu hổ vì bản thân đã học lén các huynh đệ. Dù có học giỏi hơn, cậu ấy cũng cảm thấy chẳng vẻ vang gì. Nhưng đây là yêu cầu của phụ thân và mẫu thân, cậu ấy cũng không dám không nghe. Hổ Oa tò mò hỏi tiếp: "Đệ học từ bao giờ thế? Sao bọn huynh chẳng biết gì cả?" Văn Sinh đáp: "Mẫu thân đệ bảo mỗi ngày qua nhà Dương thúc học vài chữ. Buổi sáng học mấy chữ, buổi chiều lại học thêm. Học không nhớ thì quay lại hỏi tiếp." Dương thúc là người họ hàng bên ngoại của mẫu thân cậy ấy. Học chữ ở đó xong, sau đó cậu ấy lại ôn tập cùng cả nhóm bạn. Chính vì học lén lút nên hiệu quả không cao, học được mấy tháng trời mà chỉ biết được chút ít.