Chương 31

Xuyên Thành Con Trai Đối Chiếu Tổ, Tôi Trở Thành Thủ Phụ

Thỉnh Cật Nhất Oản Thảo Môi 19-07-2025 01:04:47

Không có chuyện tốt như vậy đâu! Giang Triệu Hằng linh hoạt, thấy lão gia tử như vậy thì rất nhanh đã hiểu ra mọi chuyện. Không thể không nói, có một phụ thân thấu đáo như vậy, hắn cảm thấy rất thoải mái trong lòng,"Phụ thân, vậy con ra ngoài trước." "Ừ." Giang lão gia tử gật đầu rồi lại nói: "Trước đây bạc con nộp vào quỹ chung, trừ chi phí chữa chân cho con và còn có tiền chữa bệnh cho Tiểu Lục thì vẫn còn dư lại một ít. Sau này nếu nhà con không đủ tiền, cứ nói với phụ thân và mẫu thân một tiếng, phụ thân và mẫu thân sẽ bổ sung cho con." Trừ đi số tiền tương đương với số tiền mà Lão Đại và Lão Nhị đã nộp vào quỹ chung, Giang Triệu Hằng ước tính mình còn dư khoảng mười mấy lượng. Mười mấy lượng nghe thì có vẻ nhiều, nhưng so với số tiền cần thiết để nuôi một người đi học thì chẳng là gì, một cuốn sách đã tốn đến vài trăm văn rồi. "Đa tạ phụ thân." Giang Triệu Hằng nhỏ giọng nói. Đợi cho bóng dáng Lão Tam khuất dần sau cánh cửa, Giang lão gia tử không nhịn được lại thở dài. Trước đây khi Lão Tam còn khỏe mạnh, Giang gia là niềm mơ ước của bao người trong thôn. Tam nhi tử đều khôi ngô tuấn tú, đặc biệt là Lão Tam, cao lớn lực lưỡng, sức khỏe vô cùng dẻo dai. Lúc mới mười lăm tuổi, nó đã cao lớn như người trưởng thành rồi. Nhờ được một vị lão tiêu sư ở trấn trên hết mực yêu quý, nó đã theo nghề bảo tiêu. Lão Tam làm việc rất chăm chỉ, ngày đêm không ngừng nghỉ, luôn theo tiêu cục đi khắp nơi. Ngoại trừ năm đầu tiên, suốt bốn năm sau đó, mỗi năm hắn đều mang về hơn mười lượng bạc. Chỉ tiếc là khi hai mươi tuổi, vào năm thứ năm, hắn bị bọn cướp tấn công làm bị thương ở chân, chữa mãi không khỏi, từ đó hắn bị què. Đang lúc khí thế hăng hái thì bỗng chốc rơi xuống vực sâu, Lão Tam trở nên suy sụp, không thể vực dậy được. Bề ngoài lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng, nhưng Giang lão gia tử nhìn ra được hắn đã không còn như trước, trong lòng chất chứa nhiều phiền muộn. Chỉ là mấy ngày gần đây, bỗng dưng lại có tinh thần trở lại. Nghĩ đến tài năng xuất chúng của đứa cháu trai, Giang lão gia tử không kìm được mà nở nụ cười. Giang gia nhất định sắp chuyển vận rồi, chỉ có điều sức khỏe của Tiểu Lục thực sự rất yếu, cần phải chú ý nhiều hơn. - Giang Khải ở nhà đi loanh quanh một lúc rồi nhìn thấy Giang Triệu Hằng đi ra từ phòng lão gia tử, đôi mắt cậu sáng lên, lập tức chạy tới ôm lấy phụ thân của mình: "Phụ thân." Giang Triệu Hằng vội khom lưng đón lấy cậu,"Làm sao vậy?" "Phụ thân." Cậu nũng nịu nói: "Phụ thân đừng cãi nhau với mẫu thân, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói." Cậu nói hơi lắp bắp vì câu nói hơi dài. Giang Triệu Hằng bị cậu làm cho bật cười: "Con biết cái gì mà từ từ nói." Giang Khải không hài lòng: "Con biết hết mà!" Đứa trẻ bốn năm tuổi đã hiểu rất nhiều chuyện rồi. Nghe vậy, Giang Triệu Hằng cũng giả vờ nghiêm túc hỏi lại: "Vậy con có biết việc học quan trọng như thế nào không?" "Con biết." Giang Khải nghiêm túc nói: "Học để sau này làm quan lớn." Giang Triệu Hằng nói: "Nhưng nhà mình chỉ đủ tiền cho một đứa đi học thôi. Nếu Văn Sinh ca ca đi học rồi thì con sẽ không được đi học nữa, con nghĩ sao?" Giang Triệu Hằng thấy nhi tử nhíu mày, vẻ mặt suy tư trông rất đáng yêu, sau đó chợt nghe cậu nói: "Học không phải là con đường duy nhất để thành công đâu." "Con cũng có thể đi làm một thần y." Giang Khải nhắc lại: "Phụ thân quên hôm nay đại phu bá bá ở Hồi Xuân Đường còn hỏi con có muốn theo ông ấy học y hay không à?" "Nhưng nếu con không trở thành thần y thì sao?" Xem bệnh không chỉ cần nhớ nhiều mà còn cần nhiều yếu tố khác nữa để trở thành một thần y thực thụ. Hơn nữa, địa vị của một thần y và một học giả có sự khác biệt rất lớn. Cho dù trở thành thần y rồi, địa vị cũng chưa chắc đã ổn định. Giang Khải tự tin phản bác: "Nhưng con cũng chưa chắc đã làm được quan lớn." Giang Triệu Hằng bật cười, thi đấu võ mồm với một đứa trẻ thì có gì để tự hào, đợi đến khi Tiểu Lục lớn lên rồi, có hối hận thì cũng đã muộn. May mà hắn đã nói chuyện với lão gia tử, hai đứa nhỏ đều có thể đi học. "Vậy con có thích đọc sách không?" "Thích." Giang Khải do dự một chút, nhưng vẫn thành thật trả lời. Cậu cũng biết phụ thân mình muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho cậu. Cậu không thực sự không muốn đi học, thật ra, việc học chưa bao giờ vắng mặt trong kế hoạch của cậu. Chỉ là hiện tại cậu cần làm dịu lòng phụ thân để phụ mẫu không vì chuyện của mình mà cãi nhau, ảnh hưởng đến tình cảm gia đình. Vì vậy, cậu mới nói một cách thoải mái như vậy. Biết trước cốt truyện, cậu cũng hiểu được hành động của mẫu thân. Trong mắt người khác, chuyện này giống như một mẫu thân chiếm đoạt cơ hội của nhi tử ruột vậy. Có quan hệ huyết thống thì tốt rồi.