Xuyên Thành Con Trai Đối Chiếu Tổ, Tôi Trở Thành Thủ Phụ
Thỉnh Cật Nhất Oản Thảo Môi19-07-2025 01:04:47
Đi được một đoạn, Chu Kiến Phong mới nhận ra dưới chân vẫn có một tiểu hài tử im lặng theo sau, ông ấy ngạc nhiên hỏi: "Đây là nhi tử của con à?"
Từ khi Giang Triệu Hằng bị tật ở chân đến giờ gần năm năm rồi, ông ấy chưa từng gặp lại hắn.
Ban đầu ông ấy còn quan tâm, nhưng Giang Triệu Hằng bị kích động quá mạnh, không hề muốn gặp ai nữa, cũng không muốn ai nhắc đến chuyện chân của mình.
Giang Khải thấy ông ấy nhắc đến mình, ngẩng đầu lên, mỉm cười ngoan ngoãn với lão gia gia,"Chào Chu gia gia, cháu tên là Giang Khải, trong gia đình cháu là đứa con thứ sáu, gọi cháu là Tiểu Lục là được ạ."
"À, Tiểu Lục à, chào cháu." Chu Kiến Phong vô thức mỉm cười hiền hậu, đưa tay ôm Giang Khải vào lòng.
Giang Khải ngoan ngoãn nằm trong lòng ông ấy không nhúc nhích.
Chu Kiến Phong nhìn kỹ Giang Khải, có chút cảm thán: "Không ngờ thoáng một cái mà nhi tử của con đã lớn thế này rồi." Ông ấy biết chuyện Giang Triệu Hằng thành thân, đã đến tặng lễ nhưng chưa từng gặp Giang Khải.
Giang Triệu Hằng nói: "Dù sao cũng đã mấy năm rồi."
Mọi người cùng đi vào trong phòng, có một nha hoàn mang trà lên, thê tử của Chu Kiến Phong cũng nghe tin đến, ép Giang Khải nhận quà gặp mặt.
Mọi người trò chuyện một lát, sau đó bà ấy dẫn Giang Khải đi ra ngoài chơi với tôn tử và tôn nữ, để không gian trong phòng cho hai thầy trò này.
Chu gia không tính là đại phú đại quý, nhưng chỉ riêng ngôi nhà rộng rãi này và vài người hầu hạ đã đủ thấy cuộc sống của họ khá thoải mái.
Chu lão phu nhân dáng vẻ hiền hậu, nụ cười dịu dàng, trông rất yêu quý Giang Khải, bà ấy ra lệnh cho hạ nhân lấy bánh ngọt cho Giang Khải ăn, rồi lại quan tâm hỏi thăm tình hình của phụ thân cậu.
Tôn tử và tôn nữ của Chu gia lớn hơn Giang Khải mấy tuổi, thấy có đệ đệ mới đến, bọn họ vui vẻ nắm tay cậu dẫn đi chơi.
Còn về phía Giang Triệu Hằng, hai thầy trò ôn lại chuyện cũ, khi biết được mục đích đến của Giang Triệu Hằng, Chu Kiến Phong bảo sai vặt đi lấy tiêu thạch từ tiệm về.
Ông ấy có thể sống tốt ở thị trấn như vậy, ngoài việc kiếm được một ít bạc nhờ làm nghề tiêu sư, còn vì bản thân ông ấy vốn có một chút gia sản, đã mở hai cửa hàng ở thị trấn. Việc kinh doanh cũng khá tốt, đều do nhi tử và nhi tức của ông ấy quản lý.
Vào mùa hè, cửa hàng của họ cũng bán một số loại đồ uống lạnh, đá bào... Vì vậy họ có sẵn tiêu thạch.
Không lâu sau, người hầu đã mang về một bao tải tiêu thạch lớn, Chu Kiến Phong nhìn vào,"Đủ rồi chứ? Nhiều như vậy các con không dễ cầm, lát nữa thúc sẽ bảo người giữ cửa chuẩn bị xe ngựa đưa các con về."
"Đủ rồi ạ." Giang Triệu Hằng nói,"Con tự mang là được rồi, chút đồ thế này con vẫn mang nổi." Sức khỏe của hắn vốn rất tốt.
Chu Kiến Phong đương nhiên biết sức khỏe của đệ tử mình rất tốt, nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng không sao nên không còn ép nữa.
Trò chuyện xong, đồ đạc cũng mang đủ rồi, nhìn thời gian cũng không còn sớm, Giang Triệu Hằng định cáo từ ra về, Chu Kiến Phong giữ lại: "Ăn cơm xong rồi thúc cho xe ngựa đưa các con về, hoặc không thì trong nhà còn rất nhiều phòng, các con ở lại đây nghỉ một đêm cũng được."
Giang Triệu Hằng lắc đầu: "Trong nhà còn đợi, con với Tiểu Lục còn phải đi mua đồ, trời tối rồi sẽ không kịp."
Không có cách nào khác, Chu gia đành phải để họ đi.
Chu lão phu nhân cầm một hộp thức ăn đến,"Đây là nãi nãi cho, Tiểu Lục mang về ăn từ từ nhé."
Giang Khải nhìn về phía phụ thân mình, Giang Triệu Hằng gật đầu, cậu lập tức cười ngọt ngào với Chu lão phu nhân: "Cảm ơn Chu phu nhân."
"Không cần khách sáo, không cần khách sáo." Chu lão phu nhân mỉm cười tươi rói, một tiểu hài tử đáng yêu nũng nịu với bà ấy, quả thật ngọt ngào đến mức làm tan chảy trái tim bà ấy.
Trước khi đi, Giang Khởi lại chào tạm biệt hai bậc trưởng bối, cùng với hai tỷ đệ Chu gia đã chơi cùng cậu.
Sau đó mới theo phụ thân rời đi.
Thời gian ở Chu gia khá lâu, chờ hai phụ tử vội vã mua xong những thứ khác thì sắc trời cũng đã tối. May là khi bọn họ đến, chiếc xe bò trong thôn chỉ có hai người họ lên, trước khi đi, họ cũng đưa thêm ba văn tiền để người ta đợi họ.
Đến giao lộ đã hẹn, chiếc xe bò vẫn còn ở đó.
"Hai người cuối cùng cũng tới." Nhìn thấy họ, Nhị Ngưu kéo xe bò cũng thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn tưởng hai người đã quay về trước."
Hắn cũng không tiện đi trước, nhưng trời lại sắp tối.
Giang Khải trèo lên xe bò, cười hì hì nói: "Nhị Ngưu thúc, chúng ta có nhiều việc nên chậm một chút, thúc có đói bụng không, ăn chút gì đi." Để người ta chờ lâu như vậy quả thật không hay, cậu lấy hai miếng bánh ngọt từ hộp thức ăn cho Nhị Ngưu, cũng đưa cho phụ thân mình hai miếng, cuối cùng cậu cũng ăn một chút.