Chương 22

Xuyên Thành Con Trai Đối Chiếu Tổ, Tôi Trở Thành Thủ Phụ

Thỉnh Cật Nhất Oản Thảo Môi 19-07-2025 01:04:48

Khi Đại phòng và Nhị phòng biết tin, họ không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Dù ai cũng có riêng một chút bạc tiết kiệm của mình, nhưng bạc kiếm được một cách đường hoàng thế này, cũng khó mà sinh lòng ghen ghét. Vì thế, không ai tỏ vẻ bất mãn gì. Huống hồ, Lão Tam xưa nay vốn rộng rãi, có tiền thì chắc chắn sau này sẽ mua thêm quà vặt cho lũ trẻ nhiều hơn. Một lát sau, bữa trưa cũng được dọn ra, cả nhà ngồi lại bên nhau cùng ăn cơm. Giữa bữa ăn, khi đã dùng được một nửa, Giang lão gia tử bất ngờ cất tiếng: "Bây giờ Đại Tráng không đi học nữa, nhưng nhà ta vẫn phải có người ra mặt đi học, ý của mọi người thế nào?" Lời vừa dứt, tất cả lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Giang lão gia. Ý tứ trong câu nói này quá rõ ràng: Một đứa không học nữa thì phải có đứa khác thay thế. Sĩ nông công thương, ai mà không biết đọc sách là con đường tốt nhất? Nếu trong nhà dư giả bạc, chẳng ai không muốn gửi con mình đi học cả. Chỉ là đa số mọi người không có khả năng chi trả mà thôi. Hiện giờ Giang gia lại có thêm một cơ hội. Giang Triệu Hằng vui mừng khôn xiết, vội vàng mở miệng nói: "Phụ thân, con muốn gửi Tiểu Lục đi học, Tiểu Lục có trí nhớ rất tốt, mấy ngày trước con dạy thằng bé biết chữ, giờ thằng bé đã nhớ hết cả rồi." "Hả?" Giang lão gia tử có chút bất ngờ, ông biết Lão Tam đang dạy Tiểu Lục học chữ, nhưng mới chỉ vài ngày mà đã có kết quả rõ ràng như vậy sao? Ông quay sang hỏi đứa cháu nhỏ của mình: "Cháu thật sự nhớ hết rồi?" Giang Khải gật đầu: "Dạ." Không đợi ông hỏi tiếp, một giọng nói khác đã vang lên: "Phụ thân, Văn Sinh nhà con cũng đã học được không ít chữ rồi, hiện tại nó đã thuộc được khá nhiều bài." Mọi người kinh ngạc quay sang, chỉ thấy Tôn thị, nương tử của Nhị phòng dù sắc mặt có phần tái nhợt nhưng vẫn kiên trì lên tiếng. Tôn thị xưa nay luôn kín tiếng, Nhị phòng cũng chưa từng tỏ ra nổi bật, không ngờ rằng nàng ấy lại lén dạy Văn Sinh học chữ. Giang Khải không khỏi liếc nhìn Văn Sinh một cái, dù sống cùng phòng với Văn Sinh, bọn trẻ con thường ngày cũng hay đi chung, nhưng trong ký ức của cậu chưa từng nhận ra Văn Sinh lén lút học hành. Hổ Oa và Đào Hoa cũng há hốc miệng nhìn Văn Sinh. Hai đứa trẻ này mới là những người ở cạnh Văn Sinh nhiều nhất. Lũ trẻ trong nhà hầu như luôn hành động như một khối thống nhất. Văn Sinh mím môi, cúi đầu không nói lời nào. Đào Hoa im lặng, nhưng nhìn vẻ mặt rõ ràng cô bé cũng biết chuyện. Giang Triệu Hằng chỉ ngây người trong chốc lát, nhưng không hề bất ngờ khi Nhị phòng cũng muốn tranh cơ hội. Cơ hội lần này quả thực quá hiếm hoi, ngoại trừ lần này, e rằng bất cứ phòng nào muốn gửi con đi học đều phải dựa vào bản thân tự kiếm tiền. Nhưng với những người nông dân chân lấm tay bùn, lấy đâu ra cách nào khác để kiếm tiền đây? Hầu như, chỉ dựa vào sức của từng phòng thì không thể chu cấp nổi. Nếu lần này không lên tiếng, gần như có thể khẳng định rằng đời này con cái nhà họ sẽ chẳng có cơ hội khác. Thậm chí, ngay cả Giang Triệu Hằng – người từng đi làm bảo tiêu ở bên ngoài, tầm mắt rộng hơn cũng không thể chắc chắn rằng chỉ dựa vào sức mình thì hắn có thể nuôi Giang Khải học hành đến nơi đến chốn. Vậy nên cơ hội trong gia đình lần này, hắn nhất định không muốn từ bỏ, hơn nữa hắn cũng rất tự tin. "Phụ thân, Tiểu Lục có khả năng nhớ rất nhanh, những gì con dạy thì thằng bé chỉ cần nhìn qua một lần là thuộc." - Dồn toàn lực gia đình để nuôi một đứa trẻ đi học, dựa vào điều gì? Chính là nhờ sự đồng lòng của cả nhà, tất cả cùng nhau làm việc kiếm tiền. Mong muốn đạt được điều gì? Dĩ nhiên, mọi người đều hy vọng đứa trẻ này có thể thi đỗ từng cấp bậc, trở thành chỗ dựa cho cả gia đình, giúp Giang gia thoát khỏi cảnh nghèo khó, thực hiện bước chuyển mình vươn lên tầng lớp khác. Đây là lợi ích chung của cả gia tộc. Không còn nghi ngờ gì nữa, Giang Khải chính là lựa chọn tốt nhất trong nhà. Ai học tốt hơn, ai có năng khiếu hơn thì người đó nên được ưu tiên. Giang Triệu Hằng, trong ba huynh đệ, là người đóng góp nhiều bạc nhất vào quỹ chung của gia đình. Lúc trước, trưởng tử Đại phòng được gửi đi học, hắn cũng không phản đối. Bấy giờ, chỉ có con của Đại phòng là phù hợp. Nay đến lượt con hắn có cơ hội, tất nhiên hắn không muốn nhường. Hắn cũng không cần phải viện đến lý do như: "Tiểu Lục sức khỏe yếu, không thể làm ruộng, chỉ có con đường học hành mới là lối thoát duy nhất." Với Giang Triệu Hằng, mọi chuyện phải dựa vào thực lực của từng người. Lời nói vừa dứt, cục diện lập tức nghiêng hẳn về một phía. Trước đó, khi Giang Triệu Hằng nói rằng Giang Khải đã nhớ hết những chữ hắn dạy, mọi người không mấy để ý. Họ nghĩ cùng lắm thì hắn dạy được vài chữ cơ bản, chỉ khoảng mười mấy hai mươi chữ là cùng.