Xuyên Thành Con Trai Đối Chiếu Tổ, Tôi Trở Thành Thủ Phụ
Thỉnh Cật Nhất Oản Thảo Môi19-07-2025 01:04:47
Buổi chiều khi họ đi thì mới ăn trưa không lâu, bây giờ chắc cả thôn đều đã ăn tối rồi.
Bụng Nhị Ngưu đã kêu ùng ục, miệng bị Giang Khải nhét bánh ngọt, hắn lập tức cười toe toét,"Tiểu Lục, bánh ngọt các người mua mùi vị cũng không tệ."
Có lẽ giá cả cũng rất cao.
Hắn còn chưa từng ăn thử nữa.
Ba người vừa cười nói vừa cùng nhau trở về, tất nhiên là khi Giang Khải nói chuyện với Nhị Ngưu, phụ thân của cậu vốn là người ít nói, cũng không thích nhiều lời.
Khi đến trước cửa nhà, Giang Khải nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh quen thuộc đứng bên ngoài, cậu lập tức reo lên: "Mẫu thân, mẫu thân, chúng con về rồi."
Trương Vận Thu nghe thấy thì bước lên: "Sao hai người về trễ thế?"
Giang Khải đáp: "Mua đồ hơi chậm, phụ thân còn ghé qua nhà Chu gia gia nữa."
Chu gia gia? Khi Trương Vận Thu về làm dâu thì Giang Triệu Hằng đã nghỉ việc ở tiêu cục, nhưng mọi người trong thôn đều biết trước đây Giang Triệu Hằng từng theo học một lão tiêu sư họ Chu ở tiêu cục.
Vì họ quen biết rất ít người trên thị trấn nên nàng lập tức hiểu ra.
Tuy nhiên vì không thân thiết, nàng cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ giúp nhi tử cầm đồ.
Sau khi về đến nhà, người của Giang gia cũng ra đón, Giang Khải đưa hộp thức ăn cho lão thái thái, để lão thái thái chia phần. Sau khi Giang lão thái thái hỏi về nguồn gốc hộp thức ăn, nghe thấy liên quan đến Lão Tam thì không nói gì thêm, chỉ bảo: "Cơm của hai cha con còn đang hâm nóng trong nồi, để nãi nãi bưng ra cho."
"Vâng ạ." Giang Khởi xoa xoa cái bụng nhỏ: "Cháu đang đói đây."
Cậu lon ton đi theo sau lão thái thái.
Trương Vận Thu cũng giúp mang cơm ra ngoài.
Khi hai cha con ngồi xuống ăn, lão thái thái mới mở hộp thức ăn, gọi các cháu đến ăn bánh. Chu lão phu nhân đã nhét đầy ắp bánh vào hộp, sợ để lâu sẽ hỏng nên lần này người lớn trong nhà ai cũng được chia một miếng.
Phần còn lại để dành đến ngày mai ăn tiếp.
"Nếu Tiểu Lục muốn ăn nữa thì vào phòng nãi nãi mà lấy nhé."
Giang Khải gật đầu, rồi lại cúi đầu ăn cơm tiếp.
-
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Khải mở mắt, như thường lệ cậu lại nghĩ về việc điểm danh cho đôi chân của phụ thân.
Nhìn vào phần thưởng từ hệ thống hôm nay, là một nắm rau mùi và một gói hạt giống rau mùi.
Cậu thở dài nặng nề,"Haizz!"
Lại là những thứ chẳng liên quan gì đến việc chữa chân.
Rõ ràng những lần trước, khi cậu nghĩ đến bánh bao thì bánh bao lập tức xuất hiện, chẳng lẽ những phần thưởng đã xuất hiện trước đó, nếu muốn có lại thì kết quả sẽ ngẫu nhiên hơn?
Số lần điểm danh của cậu còn quá ít, thật khó để so sánh.
Nhưng rau mùi cũng không tệ, vì món gỏi thường không thể thiếu rau mùi và hành lá. Quan trọng hơn là, trong công thức làm món mì củ từ của cậu, rau mùi cũng rất cần thiết, cùng với hành tây mà cậu đã nhận được từ lần điểm danh hôm qua.
Không giống như cách làm gỏi thông thường là cắt nhỏ và cho trực tiếp vào, cậu cần sử dụng chúng để nấu dầu ớt, tức là món dầu ớt cay.
Để dầu ớt cay thơm hơn thường cần thêm rau mùi, hành tây, gừng, cùng các loại gia vị như quế, lá nguyệt quế, thì là... Tất cả được cho vào chảo dầu và đun nhỏ lửa từ từ. Khi các nguyên liệu chuyển sang màu vàng và tỏa mùi thơm nồng, cậu sẽ vớt chúng ra, sau đó đổ dầu đã nấu vào bột ớt.
Thế là, món dầu ớt cay đã hoàn thành.
Dùng loại dầu ớt cay này để trộn bất kỳ món gỏi nào cũng đều rất ngon.
Điều tuyệt vời hơn nữa là thời đại này chưa hề có rau mùi và hành tây.
Giang Khải cảm thấy mình đã tìm ra một cách làm giàu mới, tuy đơn giản nhưng rất khả thi. Nếu cậu điểm danh được chanh, chẳng phải cậu có thể làm món chân gà chua cay với chanh, hoặc gà xé phay chanh sao? Thêm ít ớt hiểm núi nữa thì món măng tre ngâm ớt là tuyệt đối chuẩn. Món này là tuyệt nhất, chi phí lại thấp, măng trên núi mỗi năm đào thoải mái, dù có mua thì giá cũng rất rẻ.
Ừ, măng tre sốt dầu ớt cũng không tệ.
Nhưng chuyện này để sau hãy nói, phải làm món mì củ từ cho xong trước đã.
Giang Khải thức dậy, trước tiên là đi kiểm tra xem mấy lát khoai và bột khoai đã phơi khô thế nào. Hôm qua lúc họ về đến nhà trời đã tối, ăn xong cậu cũng quên luôn, chỉ lo tắm rửa rồi đi ngủ.
Mùa này mặt trời mọc sớm, khi Giang Khải ra ngoài thì lão thái thái và mọi người đã đem những lát khoai cất vào tối qua ra phơi lại ngoài sân.
Giang Khải rửa tay rồi thử hai cái, cậu đoán hôm nay phơi thêm một ngày nữa là sẽ khô hẳn.
Cậu nói: "Ngày mai chúng ta có thể làm rồi, làm xong để đông lạnh một đêm, ngày kia là có thể ăn được."
"Được." Giang lão thái thái đáp lại: "Hai hôm nay có gì cần làm, để phụ thân và mẫu thân của cháu giúp đỡ là được, gọi nãi nãi cũng được."
Vì chuyện ồn ào ngày hôm qua, mua về nhiều thứ như vậy nên bây giờ cả Giang gia đều mang trong mình một hy vọng khó tả.