Xuyên Thành Con Trai Đối Chiếu Tổ, Tôi Trở Thành Thủ Phụ
Thỉnh Cật Nhất Oản Thảo Môi19-07-2025 01:04:47
"À." Hổ Oa gật gù, nhưng lại có chút khó chịu nói: "Sau này đệ học thì cứ đường đường chính chính mà học, đừng trốn bọn huynh."
Cậu ấy không vui khi đệ đệ mình lén lút làm chuyện gì đó sau lưng.
Gương mặt Văn Sinh trở nên đỏ bừng: "Được."
Giang Khải cười nói: "Không sao, sau này huynh học không nhớ thì cứ hỏi đệ. Chúng ta cùng học, cả Nhị ca, Đào Hoa tỷ tỷ, Hạnh Hoa tỷ tỷ, tất cả đều có thể học chung."
Mấy đứa trẻ không ai làm khó Văn Sinh. Đại Tráng và Hổ Oa vốn chẳng muốn học, Đào Hoa và Hạnh Hoa là thân phận nữ nhi, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đi học. Đến cả Giang Khải – người bị ảnh hưởng trực tiếp – cũng không để bụng, những người khác càng chẳng bận tâm.
Chẳng mấy chốc, lũ trẻ không chịu ở nhà nữa, cùng nhau chạy ra ngoài tìm lũ trẻ khác trong làng chơi đùa.
Nhưng người lớn trong Giang gia thì khác.
Hôm nay, sau khi Trương Vận Thu dọn dẹp bát đũa xong và trở về phòng, Giang Triệu Hằng đã ngồi đợi sẵn. Khi thấy nương tử bước vào và đóng cửa lại, hắn lập tức hỏi: "Hôm nay nàng nói những lời đó là có ý gì?"
Trương Vận Thu thản nhiên đáp: "Ta đâu có nói sai. Thân thể Tiểu Lục yếu ớt, chẳng phải chàng cũng biết sao? Trời sắp trở lạnh, mùa đông đến rồi, đến lúc đó chàng định để thằng bé làm sao đây?"
Giang Triệu Hằng không bị câu trả lời này làm lạc hướng. Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nương tử, không dời đi: "Nàng biết ta đang nói gì mà. Đây có thể là cơ hội duy nhất để Tiểu Lục được đi học. Nàng lại dễ dàng từ bỏ như vậy sao?"
Hắn hiểu rõ lời nương tử của mình nói không hề đơn giản như vậy.
Động tác của Trương Vận Thu khựng lại, nàng im lặng một lúc rồi dứt khoát nhìn thẳng vào hắn. Ánh mắt nàng trầm tĩnh, nhưng cũng chất chứa sự cứng cỏi: "Chàng phải biết vì sao ta lại nói như vậy."
Giang Khải không phải con cháu họ Giang. Làm sao cậu có thể tranh giành cơ hội học hành với cháu trai ruột của nhà này được?
Để Giang gia nhịn đói nhịn khát, dốc tiền bạc nuôi dưỡng một đứa trẻ mang họ khác, nếu họ biết rõ sự thật mà vẫn cam tâm thì không nói làm gì, nhưng nếu không hay biết, chỉ e sẽ tức giận mà phát điên.
Nàng không thể mặt dày làm ra chuyện như vậy.
Được gả vào gia đình này, nàng đã cảm thấy quá may mắn rồi.
Giang Triệu Hằng đột ngột đứng bật dậy, giọng nói cũng cao hẳn lên: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi..."
Nhận ra lời này không thể để người ngoài nghe thấy, hắn cố gắng nhỏ giọng, nhưng sự giận dữ như muốn nổ tung: "Ta đã nói rồi, Giang Khải chính là nhi tử ruột thịt của ta!"
Ngoài hai người họ, còn ai biết Giang Khải không phải con của hắn?
Đây là đứa trẻ hắn tự tay nuôi lớn, từ khi còn nằm trong bụng nàng thì hắn đã nâng niu mong chờ ngày cậu chào đời. Hắn tin rằng, cho dù một ngày nào đó Giang Khải biết được sự thật, cậu vẫn chỉ nhận mình hắn là phụ thân.
Nhưng Trương Vận Thu cũng không chịu nhượng bộ. Nàng bình tĩnh nói: "Thằng bé không phải."
Giang Triệu Hằng cười khẩy, tiếng cười đầy vẻ châm biếm: "Đúng, thằng bé không phải. Thế nên nó nên ở lại ngôi làng này cả đời, chăn bò, làm ruộng, để rồi với cái thân thể yếu ớt đó, nó có thể sống đủ lâu để cưới vợ sao?"
"Nàng cao thượng lắm, vậy thì cứ mở to mắt mà nhìn đứa con có thiên phú của nàng lao lực đến chết ngoài đồng ruộng đi."
Trương Vận Thu cắn chặt môi, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra. Giang Khải là con của nàng, làm sao nàng có thể không thương yêu?
Nhưng thứ thuộc về ai thì phải trả về cho người đó. Không phải ai yếu thế thì cũng có lý.
Giang Khải vốn dĩ không nên chiếm lấy cơ hội được đi học này.
Thấy nương tử như vậy, Giang Triệu Hằng không khỏi xót xa, nhưng hắn vẫn kiềm chế, không đưa tay ra an ủi. Hắn biết, từ khi Trương Vận Thu gả vào nhà mình, nàng lúc nào cũng cảm thấy áy náy với hắn. Lại thêm sự tồn tại của Giang Khải, nàng càng cảm thấy có lỗi với cả Giang gia nên thường ngày làm việc luôn giành phần nhiều, chưa bao giờ than phiền.
Hắn từng khuyên nàng không cần làm vậy, nhưng gánh nặng tâm lý của Trương Vận Thu quá lớn, hoàn toàn không nghe lọt tai.
Sau này, hắn nghĩ, thôi thì cứ để mặc nàng. Trong nhà có bốn người đàn ông khỏe mạnh, Trương Vận Thu không cần làm việc nặng, nàng làm nhiều một chút cũng chẳng sao, coi như để nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng hắn không ngờ, trong chuyện này, nàng lại vì cái sự cố chấp chẳng hiểu nổi của mình mà hủy hoại tiền đồ của Tiểu Lục.
Trương Vận Thu không phải người không biết lý lẽ. Nàng biết phu quân của mình thương yêu Tiểu Lục sâu đậm, hai phụ tử chẳng khác gì phụ tử ruột thịt. Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Triệu Hằng, Tiểu Lục là con của người đàn ông ấy."
Cái "người đàn ông ấy" mà nàng nhắc đến, đương nhiên là chỉ người phu quân trước của nàng.