Chương 48

Xuyên Thành Con Trai Đối Chiếu Tổ, Tôi Trở Thành Thủ Phụ

Thỉnh Cật Nhất Oản Thảo Môi 19-07-2025 01:04:46

Có thể nhận thấy rằng hẳn là nàng ta thực sự từng có suy nghĩ như vậy. Không chừng ngày xưa những lúc nghe tin Trương Vận Thu bị Dương Trạch hành hạ, Trương Xuân Vũ cũng tự an ủi bản thân như thế. Ừ, nếu như nàng ta thực sự còn chút lương tâm nào để cảm thấy áy náy. Trương Vận Thu: "..." Đúng là lợi hại thật. Nàng nói: "Được thôi, muội cứ tiếp tục giả ngu như vậy đi. Đợi đến khi mấy lá thư tình lộ liễu giữa muội và Dương Trạch bị tất cả mọi người biết, ta hy vọng muội cũng sẽ giữ được dáng vẻ đó trước mặt mọi người." "Cả làng chắc chắn đều sẽ rất hiểu cho muội đấy." Nói xong, nàng trực tiếp quay người đi thẳng về nhà. Phía sau, sắc mặt Trương Xuân Vũ thay đổi, đầy vẻ hoảng sợ. - Tin tức bất thình lình như một tiếng sét đánh ngang tai khiến Trương Xuân Vũ ngây người tại chỗ, lông tóc dựng đứng, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn lại được. Dù bình thường hay tỏ ra ngây thơ nhưng nàng ta không phải loại người ngu ngốc. Nghĩ cũng biết, những lá thư tình mà Dương Trạch giữ lại chắc chắn không phải nội dung vô thưởng vô phạt. Nếu thật sự để cả làng biết được thì nàng ta còn mặt mũi nào nhìn ai nữa? Chỉ cần tưởng tượng đến việc mình có thể bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ và chuyện của mình bị bàn tán khắp mười dặm tám làng, Trương Xuân Vũ cảm thấy trời đất như sụp đổ. Điều quan trọng hơn nữa là nếu biết chuyện này thì Triệu Vĩnh Xương sẽ nghĩ như thế nào? Tâm trí nàng ta rối như sóng cuộn biển gầm. Thấy đường tỷ định bỏ đi, Trương Xuân Vũ lập tức giật mình tỉnh ngộ, ý thức được rằng chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Nàng ta không thể để Trương Vận Thu rời đi, vậy nên vội lao tới nắm chặt tay Trương Vận Thu, run rẩy nói: "Tỷ... Tỷ nói thật sao?" "Tỷ lừa muội đúng không? Rõ ràng lần đó muội đã lấy lại hết thư tình về rồi mà." Lúc đó nàng ta đã tốn bao công sức đấu trí đấu dũng với Dương Trạch mới lấy lại được hai bức thư hắn ta giấu. Vậy mà giờ phát hiện ra hóa ra Dương Trạch vẫn còn giữ lại! Khoảnh khắc này, Trương Xuân Vũ chỉ mong suy đoán của mình là thật. Nhưng lý trí lại mách bảo nàng ta rằng điều đó là không thể. Loại người như Dương Trạch, từ đầu đã tiếp cận nàng ta với mục đích gì đó rồi. Một kẻ cố ý bảo nàng ta viết thư tình để giữ lấy nhược điểm thì sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng ta được? Thành thân với hắn ta nhiều năm như vậy, Trương Xuân Vũ sớm nên hiểu rằng mình không thể đấu lại một người mưu mô như thế. Quả nhiên, Trương Vận Thu nói: "Muội muốn nghĩ sao cũng được." Nàng không muốn tiếp tục đôi co với Trương Xuân Vũ nữa. Trong chuyện thư tình, Trương Xuân Vũ đúng là nạn nhân bị gã đàn ông tồi kia tính kế. Nhưng từ khi nàng bị liên lụy do Trương Xuân Vũ và buộc phải thay Trương Xuân Vũ gả qua đó, thì thân phận của đối phương đã không còn đơn thuần nữa. Sống lại một lần, nàng không có cách để nói cho mọi người biết Trương Xuân Vũ là người rõ ràng biết Dương Trạch có vấn đề nhưng vẫn đẩy nàng đi thay thế. Nhưng ít nhất thì nàng cũng không muốn để Trương Xuân Vũ tiếp tục giữ vỏ bọc trong sạch đó nữa, nàng nhìn mà thấy chướng mắt lắm rồi. Nói xong, Trương Vận Thu lại định rời đi. Nhưng Trương Xuân Vũ nhất quyết níu chặt không buông. Trương Vận Thu giật tay ra, không kiên nhẫn nói: "Buông ra." "Không." Trương Xuân Vũ lo sợ không yên, vừa hoảng sợ vừa rơi nước mắt: "Tỷ, muội không thể để người khác biết về những lá thư đó được, tỷ làm vậy là hủy hoại cả đời của muội." Trương Vận Thu bật cười, nhìn vẻ đáng thương của Trương Xuân Vũ, trong lòng tràn đầy sung sướng: "Vậy chẳng phải rất hợp sao? Muội đã hủy hoại cả đời ta, ta hủy hoại cả đời muội, vậy là công bằng rồi." "Sao có thể giống nhau được!" Trương Xuân Vũ hét lên the thé: "Chẳng phải bây giờ tỷ vẫn đang sống tốt đó sao? Bây giờ Giang gia đối xử với tỷ rất tốt mà, tỷ rõ ràng vẫn sống tốt." Lời vừa dứt, ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ chột dạ. Lấy chồng tàn tật rồi sinh một đứa con yếu ớt, ai biết được đứa bé sẽ sống được đến bao giờ, làm sao có thể coi là sống tốt được? Trong làng, đến giờ mỗi khi nhắc đến Trương Vận Thu thì ai cũng thấy nàng đáng thương. Điều duy nhất tốt là những người khác trong Giang gia đều không tệ. Giang lão gia tử và Giang lão thái thái đều không phải kiểu người có tính tình hà khắc, không hề làm khó Trương Vận Thu. Thấy vậy, Trương Vận Thu cười khẩy một tiếng. Trương Xuân Vũ từ trước đến giờ lúc nào cũng như thế. Nàng biết đánh giá của người ngoài, thế nhưng chính nàng lại cảm thấy gả vào Giang gia thực sự là rất tốt. Người nhà hòa thuận với nhau, trượng phu cũng đối xử tốt, điều duy nhất khiến nàng phải lo lắng là sức khỏe của con tương đối yếu, phải chăm sóc cẩn thận.