Chương 20

Xuyên Thành Con Trai Đối Chiếu Tổ, Tôi Trở Thành Thủ Phụ

Thỉnh Cật Nhất Oản Thảo Môi 19-07-2025 01:04:48

Nếu có điều kiện, tất nhiên nên đọc sách, thi đỗ làm quan, tiền đồ sẽ rộng mở hơn nhiều. Vì Giang Khải đã ghi nhớ hết, đại phu nhân tiện giảng lại những điều còn sót, cẩn thận kiểm tra lại để đảm bảo không có sai sót rồi mới để hai phụ tử rời đi. Cầm tám lượng bạc vừa nhận được, hai phụ tử rời khỏi hiệu thuốc, trong lòng ai nấy đều phấn khích. - Bên ngoài y quán, Giang Khải vui mừng khôn xiết. Cậu vừa mới nghĩ xem làm cách nào để kiếm tiền làm giàu, không ngờ đâu lại bất ngờ kiếm được tám lượng bạc. Đây thực sự không phải số tiền nhỏ. Ngày thường nhà họ mua đồ cũng chỉ tính bằng mấy văn tiền lẻ, một lượng đã là một nghìn văn, tám lượng tức là tám nghìn văn. Nghĩ thôi đã thấy sướng rơn. Trên đường về, hai phụ tử mua một xâu kẹo hồ lô cho mỗi đứa nhỏ trong nhà. Giang Triệu Hằng còn mua thêm ít bánh ngọt cho Giang Khải, mang về để sẵn trong phòng, lúc nào con muốn ăn thì ăn. Ngoài ra, hắn còn mua thịt, dự định về nấu cho cả nhà. Chuyện phương thuốc kiếm được tiền, Giang Triệu Hằng không định giấu giếm. Theo quy định mà Giang lão thái thái đặt ra, số bạc như này không cần nộp vào công quỹ của gia đình. Nhưng với số tiền lớn như thế, không mua chút gì về nhà thì cũng không phải phép. Hai phụ tử hớn hở trở về nhà. Vừa đến sân, Giang Khải định chạy ngay vào khoe Giang lão thái thái và mẫu thân tin vui nhưng phát hiện bầu không khí trong sân rất không ổn. Mọi người trong nhà đều tụ tập trong sân. Mấy đứa trẻ con thì ngồi xổm một góc, đến cả khi nhìn thấy Tam thúc cầm xâu kẹo hồ lô trên tay cũng không hớn hở ùa đến hét lên vui sướng như mọi khi. Hổ Oa lén lút vẫy tay ra hiệu cho Giang Khải. Giang Khải ngẩng đầu nhìn phụ thân mình một cái. Giang Triệu Hằng cũng nhận ra sự bất thường, hắn cúi người đưa xâu kẹo hồ lô trong tay cho nhi tử, nhỏ giọng nói: "Cầm sang chia cho các biểu ca, biểu tỷ." Giang Khải cầm mấy xâu kẹo hồ lô đi qua, tuy không dám thể hiện quá rõ, nhưng bốn đứa nhỏ khác đều rất phấn khích. Mỗi đứa một xâu, lấy xong mang ngay đi. Trên tay Giang Khải vẫn còn hai xâu. Một xâu là của Đại Tráng, còn xâu kia là phụ thân mua riêng cho cậu. Xâu trước đó cậu đã ăn hết từ lâu rồi. Đại Tráng tuy học ở trấn trên, nhưng buổi chiều vẫn thường được đón về. Vì vậy, phần của hắn cũng đã được chuẩn bị. Nhưng hiện tại, Đại Tráng đang đứng trước mặt các bậc trưởng bối, cúi đầu khóc nức nở, vừa nhìn đã biết chắc chắn xảy ra chuyện không hay nên Giang Khải không tiện đưa ngay. Cậu đành tìm một cái đĩa, đặt xâu kẹo hồ lô lên đó rồi ghé vào tai Hổ Oa, thì thầm: "Cái này để lát nữa huynh đưa cho Đại Tráng ca nhé." "Ừm ừm." Hổ Oa gật đầu lia lịa. Cả đám trẻ con ngồi xổm thành một hàng, cầm kẹo hồ lô gặm từng miếng một, Giang Khải khẽ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mấy đứa trẻ tranh nhau líu ríu kể: "Đại ca trốn học đi chơi bị bắt quả tang rồi." "Thúc thúc nhìn thấy huynh ấy." "Người trong làng đi chợ đều biết chuyện này." "Đại bá tức giận đi lên trấn lôi Đại Tráng ca về." "Gia gia nói không cho Đại ca đi học nữa."... Từ những lời kể lộn xộn của đám trẻ, Giang Khải cũng hiểu ra đầu đuôi sự việc. Chắc là Đại Tráng trốn học đi chơi, bị người trong làng lên chợ bắt gặp rồi về mách lại với gia đình. Chuyện này không phải lần đầu xảy ra, Giang Khải nhớ Giang lão gia tử và Giang lão thái thái đã nổi giận mắng không biết bao nhiêu lần rồi. Lần này xem chừng Giang lão gia đã quyết tâm, không định cho Đại Tráng đi học nữa. Việc này, một đứa trẻ bốn tuổi như Giang Khải cũng không thể xen vào. Thế là cậu ngồi yên cùng Hổ Oa và Văn Sinh, tiếp tục nhấm nháp kẹo hồ lô, mặc kệ cơn giông tố trong nhà. - Khác với niềm vui hồn nhiên vô tư của lũ trẻ, bầu không khí ở chỗ người lớn Giang gia lại nặng nề và trầm lắng. Xung quanh chỉ còn tiếng sụt sùi của Đại Tráng thỉnh thoảng vang lên. Một lúc lâu sau, Giang lão gia tử lên tiếng, giọng nghiêm nghị: "Đại Tráng, hôm nay gia gia hỏi cháu lần cuối, rốt cuộc cháu có muốn tiếp tục đi học hay không?" Ngô thị ngồi bên cạnh khẽ chọc vào lưng nhi tử một cái, ra hiệu hắn trả lời. Giang lão gia tử làm như không thấy, tiếp tục nói: "Nếu cháu muốn học thì từ nay không được trốn học nữa. Cháu là đứa trẻ ngoan, hẳn cũng biết gia đình mình để cháu đi học không dễ dàng gì. Phụ thân cháu và hai người thúc thúc của cháu phải cực khổ khuân vác cả ngày ngoài bến tàu, mỗi ngày chỉ được có bảy mươi văn, mà đó còn chưa tính đến tiền cơm nước." "Cháu cũng thấy đấy, họ vất vả thế nào, mỗi ngày về nhà là cháu đều nhìn thấy." Công việc ở bến tàu tuy kiếm được tiền nhưng rất cực nhọc, nếu không làm nhanh nhẹn, người ta lập tức quất roi không nương tay, chửi mắng không tiếc lời. Chưa kể còn đủ loại phe cánh, chuyện lớn chuyện nhỏ khiến ai nấy đều mệt mỏi.