Xuyên Thành Con Trai Đối Chiếu Tổ, Tôi Trở Thành Thủ Phụ
Thỉnh Cật Nhất Oản Thảo Môi19-07-2025 01:04:48
Giang Triệu Hằng kéo ống quần lên, để lộ đôi chân đã biến dạng. Vị đại phu bắt đầu dùng tay ấn vào từng vị trí trên chân, vừa kiểm tra vừa hỏi kỹ các triệu chứng và cảm giác của hắn.
Trong lúc đó, đại phu cũng thực hiện các thao tác xoa bóp theo đúng phương pháp được ghi trên đơn thuốc.
Sau khi hoàn thành toàn bộ quá trình, Giang Triệu Hằng cảm thấy toàn thân nóng bừng, mồ hôi túa ra. Phương pháp xoa bóp này không chỉ áp dụng lên chân, mà còn tác động lên các huyệt vị khác trên cơ thể. Phải nói rằng, sau khi làm xong hắn cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí cơn đau âm ỉ ở chân cũng dịu đi rõ rệt.
Nghe Giang Triệu Hằng kể lại cảm giác, đại phu gật đầu nói: "Đúng vậy, phương pháp xoa bóp này rất hữu ích. Về nhà, mỗi ngày đều làm như thế, sẽ có lợi cho chân của ngươi."
Tuy nhiên, đại phu cũng thẳng thắn nhấn mạnh: "Nhưng chân của ngươi đã tổn thương nghiêm trọng như vậy, dù có làm gì đi nữa cũng không thể khôi phục lại như ban đầu. Chỉ có thể giúp giảm đau, duy trì trạng thái hiện tại, không để cơ bắp tiếp tục teo tóp mà thôi."
-
Đại phu không nói thẳng những điều quá rõ ràng, nhưng trong lòng Giang Triệu Hằng hiểu rõ. Hắn chưa từng nghĩ đôi chân của mình có thể phục hồi được nữa.
Việc tìm đến đại phu để xem qua phương thuốc chẳng qua cũng chỉ vì muốn đáp lại tấm lòng của nhi tử.
Với tình trạng hiện tại, hắn cũng không cần phải bốc thuốc gì thêm. Trước khi rời đi, Giang Triệu Hằng đứng dậy hỏi: "Tiền khám bệnh hôm nay là bao nhiêu?"
Hắn muốn trả bạc đàng hoàng rồi mới quay về.
Đại phu ban đầu lắc đầu, sau đó do dự nói: "Không cần bạc đâu. Chỉ là, ta có chuyện này muốn bàn bạc cùng các vị."
Giang Triệu Hằng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Đại phu nói: "Không biết liệu ta có thể dùng bạc mua lại phương pháp xoa bóp này từ các vị không?"
Giang Triệu Hằng lập tức nhìn sang Giang Khải, phương pháp này là do Giang Khải mang ra, vậy nên quyết định bán hay không tất nhiên nên để nhi tử tự quyết định.
Giang Khải không ngờ tới chuyện bất ngờ này, trong lòng không khỏi vui mừng, ngay lập tức gật đầu đồng ý: "Được ạ."
Đại phu nói tiếp: "Không biết năm lượng, không, tám lượng bạc liệu có được không?" Nói xong, ông ấy sợ đối phương cho rằng giá mình đưa ra quá thấp, bèn vội giải thích: "Thực ra, những phương pháp xoa bóp cơ chân tương tự thì trong y quán cũng có khá nhiều, hiệu quả phần lớn không chênh lệch là mấy.
Chỉ là phương pháp này của các vị có vài điểm rất tinh tế, hơn nữa lại chuyên nhắm vào chữa trị chân. Thời nay, gặp được những người chuyên chữa chân thực sự không nhiều, vậy nên..."
Đại phu nói đến đây thì ngập ngừng, lo lắng người khác nghĩ mình đang lừa gạt. Dù gì thì phương pháp này quả thực rất tốt.
Giang Triệu Hằng lập tức đáp: "Cứ theo lời đại phu đi. Hồi Xuân Đường xưa nay luôn công bằng, mọi người ai nấy đều tin tưởng."
Danh tiếng của Tống lão gia vang xa khắp nơi, nhờ vậy mà Hồi Xuân Đường cũng được tín nhiệm theo. Hơn nữa, nghe có vẻ đại phu đã nâng giá lên rồi, vốn dĩ chỉ định trả năm lượng mà nay lại trả tám lượng.
Nghe vậy, đại phu thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Vậy thì tốt quá!"
Ông ấy dặn đồ đệ trong y quán đi lấy bạc, đồng thời quay sang Giang Triệu Hằng nói: "Chân của ngươi cần được xoa bóp hàng ngày. Sau này, nếu cần, có thể tìm người đến đây học cách thực hiện. Y quán sẽ dạy miễn phí."
Giang Khải nhanh nhẹn đáp: "Con đã nhớ hết cả rồi, về nhà có thể dạy lại cho mẫu thân."
Cậu người nhỏ, sức yếu, việc xoa bóp cho phụ thân hiển nhiên sẽ đưa vào tay mẫu thân.
Giang Triệu Hằng biết rõ trí nhớ của nhi tử mình nên khi nghe cậu nói vậy, hắn hoàn toàn tin tưởng.
Đại phu thoáng kinh ngạc: "Thật sự nhớ hết rồi sao?"
Giang Khải gật đầu, khuôn mặt bánh bao hiện lên vẻ nghiêm túc khiến người khác không thể không tin. Lúc đại phu thực hiện xoa bóp cho phụ thân cậu, miệng cũng không ngừng giải thích từng bước, cậu đã ghi nhớ hết tất cả.
Lúc này, Giang Khải giơ tay, chỉ vào từng vị trí trên cơ thể phụ thân mình, giọng non nớt nhưng rõ ràng, lần lượt nhắc lại từng bước, lực tay, cũng như những gì đại phu đã nói.
Đại phu ngạc nhiên đến há hốc miệng. Khi cậu nói xong, ông ấy quay sang Giang Triệu Hằng tán thưởng: "Nhi tử của ngươi quả thực xuất sắc! Có thể ghi nhớ hết sạch như vậy, đúng là một nhân tài. Có muốn để nó theo ta học y không?"
Giang Khải ngượng ngùng mỉm cười.
Giang Triệu Hằng đầy tự hào, đáp: "Nhà ta định cho nó học chữ."
"Đọc sách hay, đọc sách rất tốt!" Đại phu cảm thán: "Với năng khiếu thế này, đúng là nên học chữ."
Học y tuy cũng rất tốt, nhưng so với sĩ nhân, địa vị vẫn còn cách một bậc. Dù có làm tới ngự y như Tống lão gia, khi đối diện với các quan viên thế gia thì cũng không thể sánh bằng.