Xuyên Thành Con Trai Đối Chiếu Tổ, Tôi Trở Thành Thủ Phụ
Thỉnh Cật Nhất Oản Thảo Môi19-07-2025 01:04:47
Giang Khải có thể nhớ, chứng tỏ thằng bé nghiêm túc, là một đứa trẻ ngoan.
Nhưng không ai ngờ rằng Giang Khải lại có thể nhớ nhanh như vậy.
Giang lão gia tử phấn khích đến mức đôi môi run rẩy, mãi vẫn chưa nói được lời nào: "Con... Con nói sao? Tiểu Lục thực sự có thể nhớ ngay khi nhìn qua?"
"Đúng vậy ạ." Giang Triệu Hằng đầy tự hào nhìn nhi tử của mình."Tiểu Lục, đến đây, con đọc lại những gì phụ thân đã dạy cho gia gia nghe."
Đón nhận ánh mắt kỳ vọng của phụ thân, Giang Khải nhẹ nhàng đặt đũa xuống, cất giọng đọc trôi chảy.
Mấy trăm chữ, tuy không phải là quá nhiều, nhưng trong tình huống không hề chuẩn bị trước mà đọc liền mạch, không chút vấp váp, đủ để chứng minh rằng những gì Giang Khải đã học đều khắc sâu trong trí nhớ.
Ánh mắt của Giang lão gia tử và Giang lão thái thái lập tức rực sáng, nhìn Giang Khải chẳng khác nào đang ngắm nhìn một món bảo vật quý giá.
Đại phòng, mà cụ thể là Ngô thị, lúc này trông có vẻ đã chấp nhận sự thật rằng nhi tử của mình không thể tiếp tục đi học nữa. Suy cho cùng, cả hai nhi tử của nàng ấy đều thuộc dạng khỏe mạnh, nghịch ngợm và không có hứng thú với việc học hành.
Ngô thị đành phải cam chịu.
Thế nhưng, khi thấy Giang Khải thể hiện tốt như vậy, trong lòng nàng ấy cũng không khỏi nhen nhóm một tia hy vọng. Biết đâu, Tiểu Lục thật sự có thể giúp cả gia đình đổi đời.
Đến lúc đó, nếu thằng bé thi đỗ Trạng Nguyên hay Thám Hoa, trở thành quan chức trong triều đình thì chẳng phải Giang gia sẽ trở thành một gia tộc danh giá hay sao?
Ở thời đại này, quan niệm gia tộc vô cùng mạnh mẽ, câu "phụ mẫu còn, không được phân gia" không chỉ là lời nói suông. Thêm vào đó, mỗi năm các gia đình đều phải cử người đi lao dịch theo hộ gia đình, vì vậy hầu như chẳng nhà nào chịu phân chia tài sản.
Nếu chia ra, ba huynh đệ Giang gia chắc chắn mỗi người đều không tránh được việc bị gọi đi lao dịch hàng năm.
Tất nhiên, với Giang Triệu Hằng, bởi chân hắn bị tật, triều đình sẽ không bắt người như hắn đi lao dịch nên hắn không phải lo lắng điều này.
Ngô thị vốn thân thiết với Tôn thị hơn, nhưng khi thấy Giang Khải biểu hiện vượt trội như vậy, nàng ấy không khỏi liếc nhìn Tôn thị. Ban đầu có chút lo lắng, nhưng rồi nghĩ lại, ngay cả nàng ấy còn không hay biết Tôn thị đã dạy nhi tử của mình học chữ từ lúc nào, chẳng phải điều này chứng tỏ Tôn thị đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi ngày nhi tử nàng ấy phải bỏ học hay sao?
Trong chốc lát, Ngô thị cảm thấy một cơn tức giận nghẹn ứ trong lồng ngực, không thể lên mà cũng chẳng thể xuống.
Về phần Tôn thị, sắc mặt nàng ấy lại càng khó coi hơn. Lúc trước, khi Đại Tráng không thích học hành, tình hình ở học đường cũng không mấy khả quan, nàng ấy vốn thân thiết với Ngô thị nên hiểu rất rõ mọi chuyện. Vì vậy, trong lòng nàng ấy không tránh khỏi nảy sinh chút toan tính.
Nếu Đại Tráng bỏ học, rất có thể gia đình sẽ chọn một đứa trẻ khác để thay thế.
Nhưng Văn Sinh và Giang Khải chỉ chênh nhau hơn một tuổi.
Văn Sinh năm nay năm tuổi rưỡi, còn Giang Khải mới bốn tuổi.
Giang Khải lại hay đau ốm từ bé, lớn lên thế này sao có thể làm việc ngoài đồng? Chắc chắn phu thê Tam phòng sẽ muốn để Giang Khải đi học.
Thêm nữa, Giang lão gia tử và Giang lão thái thái vốn đã thiên vị Giang Khải, luôn cưng chiều cậu nhất. Nếu Tam phòng đề xuất chuyện này, Nhị phòng chắc chắn không có cửa cạnh tranh. Làm mẫu thân, Tôn thị luôn mong mỏi điều tốt nhất cho nhi tử của mình. Văn Sinh lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn, trầm tĩnh, nghe lời, nàng ấy rất hy vọng con mình có thể được đi học.
Vì vậy, trong mấy tháng gần đây, nàng ấy đã âm thầm nhờ người họ hàng trong làng lén dạy Văn Sinh học chữ. Dù không nhiều, chỉ cần biết đọc một chút và thuộc lòng vài bài văn là đủ. Đến khi có cơ hội, nàng ấy có thể để Văn Sinh thể hiện trước mặt cả nhà.
Lúc đó, so sánh giữa hai đứa trẻ, nhi tử của nàng ấy đã sớm biết chữ, lại thuộc được vài bài, tính tình trầm ổn, biết ngồi yên học hành, lại lớn tuổi hơn, xác suất được chọn sẽ cao hơn nhiều.
Nhưng nàng ấy không ngờ rằng Tam phòng lại tung ra một "quân bài tẩy" quá mạnh mẽ.
-
Giang Triệu Hằng bảo Giang Khải mang quyển Đệ Tử Quy - cuốn sách nhập môn - mà cậu đang học đến: "Phụ thân, người cứ tùy ý lật trang nào kiểm tra Tiểu Lục, thằng bé đều có thể nhớ được ngay."
Giang lão gia tử không chút do dự, dù sao đây cũng là khả năng "gặp qua là nhớ", hiếm gặp đến vậy, ông phải tận mắt kiểm chứng mới được.
Kết quả thì không cần nói cũng biết, Giang Khải quả nhiên có thể ghi nhớ ngay lập tức.
Giang lão gia tử cười rạng rỡ, không giấu nổi niềm vui, còn Giang lão thái thái thì ôm chầm lấy Giang Khải, liên tục gọi cậu là "bảo bối, cục cưng".