Chương 37

Xuyên Thành Con Trai Đối Chiếu Tổ, Tôi Trở Thành Thủ Phụ

Thỉnh Cật Nhất Oản Thảo Môi 19-07-2025 01:04:47

Giờ tâm trạng của nhi tử đã phấn chấn lên, bà xem như đã hoàn thành một ước nguyện trong lòng. Bà vui vẻ nói: "Được rồi, con đi hỏi thử, tiện thể mua những thứ như tôm nhỏ gì đó cho thằng bé. Muối cũng chỉ còn một ít, mấy gia vị cần dùng thì con cũng mua thêm một ít, lát nữa mẫu thân sẽ đưa tiền cho con." "Không cần đâu, con..." Giang Triệu Hằng đang định cự tuyệt, đã bị lão thái thái ngắt lời: "Không cần cái gì không cần, mấy khoản chi tiêu bình thường vẫn phải từ công quỹ mà ra." Thấy lão thái thái kiên quyết, Giang Triệu Hằng cũng không nói nữa, nếu việc làm ăn này khả thi thì sau này sẽ là chuyện của cả nhà, giờ lấy chút tiền cũng hợp lý. Hắn không thể một mình hưởng lợi từ chuyện này, dù sao thì cũng chưa phân chia tài sản. Nếu làm ăn thì tất cả công việc trong nhà sẽ đổ dồn lên vai hai phòng còn lại, việc hắn đóng góp vào công quỹ là chuyện đương nhiên. Chỉ có điều, phụ mẫu của hắn sẽ không để cho hai phòng còn lại thiệt thòi, mà sẽ phân chia một cách công bằng. Từ sau khi họ thành thân, phụ mẫu đối xử rất công bằng giữa các phòng. Mặc dù trước đây hắn đã giao một phần tiền cho công quỹ, nhưng thực ra phần lớn trong đó đã tiêu vào việc điều trị cho chân hắn. Quyết định của lão thái thái không gặp phải phản đối từ hai phòng còn lại. Sau bữa ăn, Giang Triệu Hằng chuẩn bị ra thị trấn, Giang Khải cũng hấp tấp đuổi theo. Lần này họ không đi bộ, sợ đến muộn thì các cửa hàng ở thị trấn sẽ đóng cửa, họ ngồi xe bò trong thôn. Mỗi người trả một văn tiền, đi thong thả, nhưng đường xá hơi xóc nảy khiến Giang Khải hơi đau mông. - Đến thị trấn, họ mua một ít đồ, trông có vẻ là để tặng ai đó. Sau đó, Giang Khải theo phụ thân đến một ngôi nhà lớn. "Phụ thân, đây là nhà của ai vậy?" Giang Khải hỏi. Giang Triệu Hằng gõ cửa, nhỏ giọng nói: "Đây là nhà của sư phụ của ta ngày trước, họ Chu, con cứ gọi ông ấy Chu gia gia là được." "Vâng."Giang Khải gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu. Nhà Chu gia nhìn từ bên ngoài khá lớn, họ đợi bên ngoài một lúc. Không lâu sau cánh cửa mở ra, một ông lão nhỏ nhắn thò đầu ra ngoài, nhìn thấy Giang Triệu Hằng thì ông ấy vội vàng cười chào hỏi: "Hóa ra là Giang công tử, lâu rồi không gặp. Mau vào trong đi, lão gia và phu nhân thường nhắc đến ngài đấy." Giang Triệu Hằng xã giao vài câu rồi dẫn Giang Khải đi vào trong. Người làm không cần thông báo trước mà đã cho họ vào. Có thể thấy mối quan hệ giữa phụ thân của cậu và sư phụ rất tốt. Giang Khải cũng nhận thấy người làm có vẻ đi lại khó khăn, chân khập khiễng. Phụ thân cậu cũng vậy, chỉ là cố gắng điều chỉnh bước đi để không quá lộ liễu. Nhìn thấy phụ thân cậu cố gắng che giấu chân tật, trong một lúc trong lòng Giang Khải cảm thấy rất buồn. Việc cố tình che giấu như vậy chứng tỏ phụ thân cậu rất quan tâm đến vấn đề này. Từ năm năm trước phụ thân cậu vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn, điều đó cho thấy phụ thân cậu rất để tâm đến việc chân bị què. Vào thời khắc này, cậu rất khao khát tìm ra phương pháp để chữa trị cho chân của phụ thân mình. Nghĩ đến đây, Giang Khải cảm thấy hơi mông lung, vì những thứ mà hệ thống cung cấp chưa bao giờ kỳ diệu, chẳng hạn như dược vật như "Tẩy tủy đan", cậu cảm thấy cơ hội có được chúng dường như rất mong manh. Và theo quan niệm hiện đại của cậu, việc điều trị chân liên quan đến thần kinh. Hơn nữa, chân của phụ thân bị gãy, rất có thể là xương vỡ vụn đã bén rễ trong thịt rồi. Tất cả những thứ này cần phải được làm sạch. Không phải đơn giản chỉ là gãy lại xương rồi bó thuốc vào là xong. Nhưng vấn đề là trong y học cổ đại không ai biết làm phẫu thuật... Khi cậu đang mông lung suy nghĩ, Giang Triệu Hằng đã dắt nhi tử đến nơi rồi. Trước mặt họ là một sân luyện võ rộng lớn, bên trong có đủ loại cọc gỗ, vũ khí và các dụng cụ cần thiết cho việc luyện võ. Giữa sân, một lão già tóc hoa râm nhưng dáng người rất uy vũ, mạnh mẽ, đang đánh quyền vào các cọc gỗ, tiếng đấm vang lên từng đợt rầm rầm rầm, nghe vào khiến Giang Khải cũng cảm thấy đau. Giang Triệu Hằng không lên tiếng, mãi đến khi Chu Kiến Phong ngừng lại, hắn mới gọi: "Chu thúc." Chu Kiến Phong dừng tay đang lau mồ hôi, trước đó ông ấy biết có người đến nhưng không để ý, chỉ nghĩ là hạ nhân trong nhà, hoặc là thê nhi, tôn tử gì đó. Nhưng khi nghe thấy giọng nói này, ông ấy mới nhận ra mình đã nghĩ sai rồi. Quay đầu lại, quả nhiên người đến chính là người mà trong lòng ông ấy nghĩ đến. Ông ấy sải bước tới, đứng trước mặt Giang Triệu Hằng, môi có chút run rẩy, mãi lâu sau mới mở lời: "Con còn biết đến thăm Chu thúc à!" Giang Triệu Hằng cười nói: "Không phải con tới rồi sao." Chu Kiến Phong ném khăn trong tay cho tên sai vặt đứng bên cạnh,"Đi, đi, chúng ta vào trong nhà."