Trên cây và dưới đất đều thu hoạch xong, ba lô đầy mới nhớ đến việc bán. Đợi bán không được mới phát hiện ra chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Nghe nói NPC nào đó cần vật phẩm gì liền xúm lại, kết quả còn chưa ra tay đã nghe nói đã đủ rồi.
Thật ra, nguyên nhân lớn nhất có lẽ là do thiết lập của game [Diệt Vong]. Không giống các game khác, [Diệt Vong] hoàn toàn không có hướng dẫn tân thủ, chỉ có vài lời giới thiệu đơn giản. Mới vào game mọi người đều mờ mịt. Hơn nữa, NPC thu mua lại có hạn, cây ăn quả và lương thực 24 giờ mới làm mới một lần, hoàn toàn dựa vào người chơi tự tiêu thụ, sao có thể dùng nhanh như vậy.
Trừ phi thể lực của ai cũng giống Tùy Phong, một ngày cần mấy trăm điểm. Nhưng kể cả cần mấy trăm điểm thể lực, mấy chục quả táo là đủ rồi.
Có điều, tình trạng này hẳn sẽ không kéo dài quá lâu. Cũng không phải tất cả người chơi đều không có mục tiêu, chỉ là đúng lúc những người chơi có mục tiêu giống nhau quá nhiều, hướng phát triển phân bố không cân đối.
Hiện tại đã có một bộ phận người chơi tự phát thành lập các đội nhỏ, người chơi trong một đội sẽ phát triển các kỹ năng khác nhau, chờ nhà phát hành mở chức năng nghề nghiệp.
Ôn Hàm cũng đang chờ, chỉ là cô còn chưa nghĩ ra mình muốn chọn nghề nghiệp gì.
-
Rời khỏi tiệm tạp hóa, Ôn Hàm đến nhà bà Khuông mua một đống xiên tre. Những xiên tre này là để đan sọt nhỏ. Bà Khuông không biết Ôn Hàm mang đi làm gì, nhưng nghe cô muốn thì vẫn sẵn lòng bán, chỉ lấy lệ một chút tiền.
Ngoài cửa nhà bà Khuông có hơn mười người chơi, trong tay cầm tre, gai trắng và các loại tài liệu khác.
Ôn Hàm ý thức được rằng kể cả cuối cùng có thể giải quyết được, vấn đề hiện tại cũng rất nghiêm trọng. Tuy cô còn chưa bị ảnh hưởng bởi lạm phát, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.
Hiện tại nguồn kiếm tiền của cô có hai nguồn: một là bán thành phẩm cho tiệm tạp hóa, hai là hái thuốc bán cho y quán. Bốn ngày, kỹ năng hái lượm lên đến trung cấp là có thể hái thuốc, đến lúc đó người chơi trên núi sẽ tăng lên. Kỹ năng nấu nướng tăng lên còn nhanh hơn, nhưng mỗi người chơi làm ra các món ăn khác nhau, nên ảnh hưởng nhỏ hơn một chút.
Ôn Hàm vạch ra một kế hoạch cho mấy ngày tới. Việc đầu tiên phải làm là ban ngày nhân lúc giá thuốc chưa giảm, đi hái thêm thuốc kiếm tiền, sau đó đi tìm Ngô tửu quỷ học ủ rượu. Học được kỹ năng ủ rượu xong, nhân lúc giá lương thực và hoa quả thấp, mua một lô nguyên liệu về tự mình ủ.
Buổi tối sau khi trở về thì nấu cơm. Nếu giá cả phù hợp thì bán, cho đến khi giá bắt đầu giảm. Như vậy cô mới có thể trong thời gian ngắn kiếm được nhiều tiền hơn. Còn về việc lựa chọn nghề nghiệp, đợi nhà phát hành chính thức công bố các loại nghề nghiệp rồi hãy suy xét, bây giờ còn chưa vội.
-
Về đến nhà, Ôn Hàm đem số thịt ba chỉ đã ướp xiên hết vào que.
Đợi xiên thịt xong, cá cũng đã đến lúc. Ôn Hàm chia cá ra, một phần gửi cho Tùy Phong, mình giữ lại hai phần để nếm thử, số còn lại lát nữa mang đến tiệm tạp hóa. Hiện tại thứ duy nhất có thể bán được chính là những thành phẩm này.
Ôn Hàm định làm thịt nướng.
Thịt nướng không thì không ngon lắm. Ôn Hàm đi đến dưới mái hiên, mượn một ít mật ong, để lại gần nửa chén pha nước uống, số còn lại chuẩn bị lát nữa phết lên thịt.
Gói gia vị mua ngày đầu tiên còn lại một ít, bên trong có vừng, thì là, những thứ này Ôn Hàm không mua riêng, vừa hay dùng để nướng thịt. Ôn Hàm thầm cảm ơn thiết lập tự động nhóm lửa của hệ thống, kể cả chỉ xem qua cách nướng thịt ba chỉ trên phim tài liệu, cô cũng đã làm thành công.
Một xiên cho 1 điểm kinh nghiệm. Hai miếng thịt ba chỉ Tùy Phong cho đều rất lớn, tổng cộng nhận được hơn hai trăm điểm kinh nghiệm nấu nướng và kinh nghiệm cá nhân.
Thịt ba chỉ nướng có thể ăn ngay. Ôn Hàm nhân lúc còn nóng ăn một xiên. Có thể là do hệ thống sản xuất, cũng có thể là ngoài đời thực thịt ba chỉ vốn đã ngon như vậy. Ăn kèm với nước mật ong giải ngấy, Ôn Hàm không nhịn được, ăn liền ba xiên mới dừng lại.
"Pi!"
"Chít chít!"
Ôn Hàm bất đắc dĩ, cứ đụng đến đồ ăn ngon là hai đứa lại như vậy, đành phải cho ăn.
Thịt ba chỉ Ôn Hàm không định bán, một nửa cho Tùy Phong, nửa kia để dành mình ăn. Nguyên liệu nấu ăn giá thấp chỉ giới hạn ở những thứ dễ kiếm. Các loại thịt đòi hỏi cả kỹ xảo và vận may, giá cả không thay đổi nhiều so với trước. Một miếng thịt ba chỉ nặng bốn năm cân khoảng hai trăm đồng. Vì thịt lợn thuộc nguyên liệu nấu ăn trung cấp nên càng khó kiếm hơn. Giá nguyên liệu đã cao như vậy, làm thành thành phẩm giá sẽ không thấp. Ôn Hàm định ngày mai hái thêm ít thảo dược để bù vào khoản này.
Đây là cái giá của việc ham ăn.
Cô thì đã ăn no, nhưng trong chậu vẫn còn lại một cục bột đã nhào xong. Ôn Hàm vốn không định làm nữa, nhưng do dự một chút lại quyết định làm thêm ít bánh hành. Tuy thịt ăn ngon, nhưng vạn nhất ngày mai ăn ngán thì sao?
Bánh hành rất dễ làm, nhưng hiện tại cô không có hành. Nghĩ đến việc bây giờ ở Làng Tân Thủ đến cỏ cũng có người cắt, Ôn Hàm lên chợ giao dịch tìm một vòng, quả nhiên tìm được. Chỉ là giá hành hơi đắt một chút, mười đồng chỉ mua được một tổ. Ôn Hàm lắc đầu, đây mới là giá cả bình thường, thậm chí còn hơi thấp, lương thực và hoa quả mới là tình trạng bất thường.
Một cái bánh hành lớn có thể chia thành năm phần, Ôn Hàm tổng cộng làm hai cái.
Đóng gói cả ba loại đồ ăn gửi cho Tùy Phong xong, Ôn Hàm vốn định sáng mai mới mang cá và nước chấm bán cho bà chủ tiệm, nhưng đột nhiên nghĩ đến xu hướng biến động giá cả hai ngày nay, cô quyết định mang đi ngay, đề phòng đêm dài lắm mộng.