Chương 13.1: Vị đại phu hay ngại

Người Chơi Hệ Sinh Hoạt Toàn Năng

Thanh Tể 25-11-2025 11:12:38

"Những thứ này đều đã được bào chế xong rồi, ta dẫn cô ra phía sau xem." Nghe yêu cầu của Ôn Hàm, Đông Thanh như trút được gánh nặng. Nói xong, cậu quay sang nhìn Bạch Thanh với ánh mắt cảnh cáo: "Ngươi đi thu mớ thảo dược phơi ở cửa vào đi!" "Sao lại là ta!" Bạch Thanh càu nhàu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài. Ôn Hàm đoán rằng Đông Thanh sợ cậu ta nói năng lung tung, dù sao thì Bạch Thanh đúng là cái gì cũng dám nói. Cô đi theo Đông Thanh qua một cánh cửa nhỏ phía sau để vào một khoảng sân rộng rãi. Trong sân bày mấy chiếc bàn, trên mỗi bàn đều là thảo dược. Ngoài cửa y quán cũng phơi rất nhiều, thậm chí trên tường cũng có treo, vậy mà Tống đại phu vẫn phải lên trấn trên mua dược liệu. Xem ra nhu cầu của cái làng nhỏ này không hề thấp. Cũng có khả năng là ông ấy có dự định khác. Trong khoảng thời gian này, phần lớn người chơi mới đều đang ở trong rừng hoặc ngoài ruộng của người trồng hoa quả. Thêm vào đó, Tống đại phu không có ở nhà, muốn hỏi chuyện lại còn phải qua một bài kiểm tra, nên hiện tại y quán không có người chơi nào. Tuy độ hảo cảm hiện tại không cao lắm, nhưng Đông Thanh lại cực kỳ kiên nhẫn. Cậu bắt đầu giảng giải từ loại dược thảo gần hai người nhất. "Đây là bạc hà, có thể hái được trên núi, mùa hè pha trà lạnh phải dùng đến nó." Đông Thanh cầm lên một cây: "Y quán chúng ta vẫn luôn thu mua loại này, tiếc là dân làng mang dược liệu đến bán ít quá." "Y quán cần nhiều bạc hà như vậy sao?" Ôn Hàm thắc mắc. Dù thời tiết trong game bây giờ là mùa hè, nhưng thật ra cũng không nóng như trong tưởng tượng. Cô hái lượm cả buổi sáng cũng chỉ nghỉ có hai lần. Nhu cầu về trà lạnh cao như vậy, chắc chắn phải có nguyên do gì đó. Đông Thanh nhìn cô một cái, vẻ mặt có chút do dự, một lúc sau mới tiếp tục nói: "Hàng năm vào tháng tám, trong làng lại có thêm một vài nhà thám hiểm. Bọn họ lúc nào cũng mua một đống trà lạnh rồi mới vào núi. Sư phụ vốn không muốn bán cho họ, nhưng họ quá thô lỗ, lực chiến lại cao, thôn trưởng bảo không nên đối đầu trực diện." Tháng tám, nhà thám hiểm. Ôn Hàm ghi nhớ hai thông tin này. Bây giờ đã là tháng bảy, chẳng bao lâu nữa các nhà thám hiểm sẽ đến. Cũng không biết cái gọi là nhà thám hiểm này là người chơi hay là NPC trong game. "Trà lạnh giá bao nhiêu một phần?" "Thường có bốn loại. Trà giải độc ngân hoa là rẻ nhất, sáu đồng một phần. Trà hai mươi tư vị là đắt nhất, hai mươi đồng một phần. Trà lạnh bạc hà và trà lạnh lá sen thì mười đồng một phần." Ôn Hàm gật đầu. Mức giá này hẳn là dựa vào nguyên liệu. Nếu các nhà thám hiểm cần nhiều trà lạnh đến vậy, chứng tỏ trà lạnh có tác dụng đặc biệt nào đó trong núi sâu. Một tháng nữa cô cũng phải vào núi, cho nên trà lạnh nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng. Xem ra trong khoảng thời gian này phải thường xuyên chạy qua đây mới được. Ôn Hàm tiếp tục đi theo Đông Thanh để nhận biết các loại dược liệu còn lại. Dược liệu trong sân rất nhiều, nhưng chủng loại chỉ có hơn mười loại. Đông Thanh nói đây đều là những loại thông dụng nhất, những loại không thường dùng thì rất lâu mới phơi một lần. Ôn Hàm hiểu ra, có lẽ những loại này không có trên tờ giấy thu mua lúc trước, chứng tỏ giá thu mua hẳn là rất thấp. Nhưng giá thấp cũng có cái lợi của giá thấp, đó chính là sản lượng cao. Đông Thanh cũng nói, những loại này có thể thường xuyên thấy trên các ngọn núi nhỏ bên ngoài. Ôn Hàm thầm tính toán, sáng mai lại đi hái thêm ít hạt dẻ, cày kỹ năng [Hái Lượm] lên trung cấp, như vậy đi hái thảo dược tỷ lệ thành công sẽ cao hơn. Mấy ngày gần đây cứ thu thập những loại thông thường trước, đợi sau này độ thông thạo cao rồi hẵng động đến những loại hiếm. Bây giờ có đi cũng tỷ lệ thất bại rất cao, chỉ tổ lãng phí thời gian. Một tháng nghe có vẻ dài, nhưng việc phải làm lại rất nhiều. Cô phải sắp xếp hợp lý, không thể lãng phí mỗi ngày được. Hai người đang nói chuyện trong nhà thì bên ngoài truyền đến tiếng của Bạch Thanh. "Sư phụ, sư phụ, cho con xiên to nhất, con muốn xiên kẹo hồ lô to kia cơ." "Hai xiên to như nhau mà." "Con chỉ muốn xiên đó thôi." "Được rồi, cho con." Bạch Thanh đang nói chuyện với một người khác. Nghe cách xưng hô thì hẳn là Tống đại phu, nhưng giọng nói kia nghe rất trẻ. Ôn Hàm thắc mắc, Tống đại phu không phải là một ông lão sao? "Sư phụ về rồi!" Đông Thanh cũng rất kích động, vội vàng chạy ra đón. Có lẽ là do Ôn Hàm vận khí tốt, cũng có thể là do cảm nhận được sự "quan tâm thân thiết" của đám đồ đệ, Tống đại phu đã trở về sớm hơn dự kiến. Tuy tuổi tác của Tống đại phu không nằm trong dự đoán của Ôn Hàm, nhưng tuổi tác không ảnh hưởng đến y thuật. Xác định người vừa vào chính là Tống đại phu, Ôn Hàm vội vàng đi tới. "Cô là... Ôn Hàm nhà Lưu Hổ phải không?" Tống đại phu nhìn thấy Ôn Hàm, có chút không chắc chắn hỏi. "Là cháu ạ." Ôn Hàm gật đầu. Các NPC trong làng đều biết Lưu Hổ, nhưng thái độ của họ đối với cô lại khác nhau, có người thân quen, có người lại rất xa lạ. "Ta còn giữ một lọ thuốc của Lưu Hổ ở đây, lát nữa cô cầm về đi." Tống đại phu thở dài: "Đông Thanh, lấy lọ thuốc trị thương ở hàng thứ ba, ngăn thứ hai trong phòng phía tây ra đây." "Vâng, thưa sư phụ." Đông Thanh cung kính đáp, đặt xiên kẹo hồ lô trong tay xuống rồi chạy đi. "Tống đại phu, cháu không cần dùng đâu ạ, người cứ giữ lại đi." Ôn Hàm lắc đầu. Có phải là thuốc của Lưu Hổ để lại hay không cũng chẳng ai chứng minh được, rất có thể đây là thuốc mà Tống đại phu muốn tặng cô. "Ta ở đây có nhiều lắm, lọ này cô cứ cầm đi, một mình phải cẩn thận một chút." Tống đại phu nói, đoạn nhận lấy lọ thuốc từ tay Đông Thanh: "Đừng từ chối thuốc của một đại phu."