Lời này Ôn Hàm không có cách nào phản bác.
"Cảm ơn Tống đại phu." Thuốc trị thương dùng để chữa ngoại thương, hai ngày nay thì rất an toàn, nhưng ai mà nói trước được sau này có bị thương hay không. Tóm lại, cẩn tắc vô ưu.
[Hệ thống: Độ hảo cảm của Tống đại phu +2, độ hảo cảm hiện tại 25. ]
Độ hảo cảm không thấp. Nhận được tin nhắn này, Ôn Hàm nói thẳng mục đích mình đến.
"Cỏ lạ không biết tên à? Lấy ra ta xem nào." Tống đại phu rất hứng thú với thực vật, nghe thấy có thực vật lạ là hai mắt sáng lên.
Ôn Hàm lấy cụm cỏ đã đào ra. Ở trong ba lô mấy tiếng đồng hồ, nó đã có sự thay đổi rõ rệt so với lúc mới đào, trên ngọn đã bắt đầu nhú ra lá cây. Lúc cô đào lên nó chỉ là một cái cành trơ trọi, cô còn tưởng loại cỏ này vốn là một tên "tổng tư lệnh không quân" trụi lũi, hóa ra là nó chưa mọc ra thôi.
"Lá cây này..." Tống đại phu đi một vòng quanh cụm thực vật, cuối cùng hái một chiếc lá, đặt vào miệng nếm thử, vẻ mặt có chút không chắc chắn: "Ôn Hàm này, thứ này hình như không phải cỏ đâu."
"Không phải cỏ?" Ôn Hàm cúi đầu, thứ nhỏ bé thế này, không phải cỏ thì có thể là gì?
"Đây là cây keo." Tống đại phu lại nghiên cứu một lúc, vẻ mặt chắc chắn hơn lúc nãy, gật đầu khẳng định.
Ôn Hàm im lặng một hồi. Nếu là thảo dược thì cô có thể mang hết về trồng trong sân, nhưng là cây... Dù sao thì kích thước của hai loại này cũng không cùng một đẳng cấp.
Chẳng trách lúc trước thôn trưởng không nhận ra là thứ gì, không có lá thì làm sao mà phân biệt được.
"Cây trong làng đều bị cháy hết rồi, cô tìm một chỗ trồng xuống đi, vài tháng nữa là nó lớn thôi, hoa keo có thể dùng làm thuốc đấy."
"Vâng ạ."
"Để lại cho ta hai cây đi, ta trồng ở sau cửa."
Nếu là cây thì cô cũng không dùng hết nhiều như vậy, Ôn Hàm rất hào phóng chia ra một nửa.
"Ta giữ hai cây là được rồi, số còn lại cô trồng ở khu rừng bên kia cũng được. Cả một khu rừng đẹp như vậy, thật đáng tiếc." Tống đại phu vừa nói vừa lắc đầu.
Ôn Hàm đồng ý: "Vâng, lát nữa cháu sẽ đi trồng ngay."
Vừa dứt lời, độ hảo cảm lại cộng thêm 2.
-
Chào tạm biệt Tống đại phu và hai tiểu đồng Bạch Thanh, Đông Thanh, Ôn Hàm rời khỏi y quán.
"Mật hoa keo là thứ tốt, tiếc là không tìm được ong mật..."
Đi đến cửa, cô đột nhiên nghe thấy Tống đại phu nói một câu như vậy. Ôn Hàm dừng bước, ai nói không có ong mật? Dưới mái hiên nhà cô không phải là có sao!
Nhưng chuyện cây keo cứ tạm gác lại đã, Ôn Hàm đột nhiên nhớ ra một việc, bèn đứng ở cửa thử hỏi một câu: "Tống đại phu, Xuân Nương là ai ạ?"
Nếu là thôn trưởng hay bà Khuông thì Ôn Hàm chắc chắn không dám hỏi, nhưng Tống đại phu thì khác. Từ việc về nhà còn mang đồ ăn vặt cho hai đồ đệ, lại còn tặng thuốc cho cô là có thể thấy, Tống đại phu là một người rất dễ nói chuyện.
Nghe Ôn Hàm hỏi, vành tai Tống đại phu bắt đầu đỏ lên, chỉ vài giây sau, cả khuôn mặt đã đỏ bừng.
"Là... là sư muội của ta." Tống đại phu nói xong liền đi đến trước quầy thuốc như để che giấu, bắt đầu bốc thuốc.
"Sư phụ, người bỏ nhầm rồi, đó là bạc hà, không bỏ vào đó đâu ạ." Đông Thanh ở bên cạnh nhắc nhở.
"Ồ!" Tống đại phu giật mình nhận ra, tức thì luống cuống tay chân.
-
Ôn Hàm vốn định trồng cây keo trong sân nhà, nhưng đột nhiên nhớ lại lời của Tống đại phu, ông nói trồng xuống vài tháng là có thể lớn lên. Xem ra tốc độ sinh trưởng của thực vật trong game rất nhanh. Nếu vậy thì không thể trồng trong sân được, lỡ sau này cây lớn quá lại thêm phiền phức.
Cuối cùng, Ôn Hàm quyết định trồng ở cửa. Cô ở rìa ngoài cùng của làng, trước cửa có một khoảng đất trống rất lớn, đủ cho cây keo sinh trưởng.
Trồng hai cây ở cửa xong, Ôn Hàm về nhà, thay cái sọt tre nhỏ mà bầy thỏ đang ở xuống dưới. Đám thỏ con rất hài lòng với ngôi nhà mới, nhưng khi chuyển nhà chúng cũng không quên nhà cũ. Thỏ Xám chạy khắp bếp tha cỏ khô về, lót cho cả hai cái sọt một lớp thật dày. Số lượng thỏ nhiều hơn một chút, dù chúng có chiếm cả hai cái ổ Ôn Hàm cũng không có ý kiến.
Bên phía đàn vịt, Ôn Hàm cũng đặt thêm một cái ổ nữa, tiện thể cho chúng ăn. Thật ra vịt có thể xuống nước, nhưng bây giờ thì chắc chắn là không được. Đám vịt con mới nở được hai ngày, dù tốc độ sinh trưởng có nhanh thì cũng còn hơi sớm. Hơn nữa, độ hảo cảm của con vịt lớn vẫn đang là số âm, có khả năng nó sẽ mang theo đám vịt con bỏ trốn.
Nhưng cũng nhanh thôi, hôm nay bầy vịt đã lớn hơn hôm qua một vòng, cứ theo tốc độ này, chẳng mấy ngày nữa là được. Vịt lớn lên còn có thể đẻ trứng, đến lúc đó cô sẽ có nguồn cung cấp trứng vịt vô tận.
Trong đầu Ôn Hàm tức khắc hiện ra vô số cách chế biến trứng vịt. Thịt vịt thì còn ngon hơn, nhưng bây giờ số lượng vịt quá ít, ăn một con là mất một con.
Dường như cảm nhận được ý nghĩ của cô, đàn vịt đồng loạt dừng lại. Khi Ôn Hàm hoàn hồn, cô liền thấy cả đàn vịt đang túm tụm vào góc hàng rào xa cô nhất.
"Mau ăn đi chứ." Không ăn thì làm sao mà lớn, không lớn thì làm sao cô mở rộng thực đơn được?
Cho tất cả ăn xong, Ôn Hàm về phòng. Cô đi đến dưới mái hiên ngẩng đầu lên xem, số lượng ong mật lại nhiều hơn. Điều khiến Ôn Hàm kinh ngạc hơn nữa là mấy bó hoa cô tiện tay đặt dưới tổ ong thế mà lại bén rễ.
Sức sống mãnh liệt thật! Thấy mặt đất hơi khô, Ôn Hàm vào bếp xách một ít nước ra tưới.
[Hệ thống: Tưới nước thành công, kinh nghiệm [Gieo Trồng] +10. ]
Kinh nghiệm [Gieo Trồng] chỉ nhận được một chút lúc trồng lúa mạch và trồng cây keo vừa rồi, còn cách xa cấp độ tiếp theo.