"Chỉ có cái này thôi, không có thứ khác đâu." Ôn Hàm tàn nhẫn nói với cục bông nhỏ, nhưng đó cũng là sự thật. Trong ba lô của cô ngoài hai thứ này ra thì chỉ còn lại thạch lựu.
Vốn còn thừa mật ong, nhưng trưa nay làm bánh hạt dẻ đã dùng hết rồi. Thấy nó cứ mãi không ăn, Ôn Hàm thở dài, lấy ra một quả thạch lựu bóc vỏ. Lúc hái thạch lựu, cấp độ [Hái Lượm] của cô còn quá thấp, nên phần lớn hái được đều là quả nhỏ. Nhưng chúng đã chín hoàn toàn, bóc ra là những hạt lựu đỏ mọng bên trong liền rơi ra.
Ôn Hàm bốc một nhúm nhỏ đặt trước mặt Hồng Viêm.
Hồng Viêm lùi lại hai bước, lặp lại động tác y hệt lúc nãy, quay đầu đi không ăn.
Đúng là tổ cha nhà nó! Ôn Hàm nghiêm mặt đặt cả táo và thạch lựu vào chung một đĩa: "Lần này là thật sự hết rồi đó."
"Pi!"
Đối phương không thèm nghe cô nói, lại còn "pi" vào mặt cô một tiếng.
Sau khi thử thêm hai lần nữa, cuối cùng Ôn Hàm thả Bạch Vị ra ăn cùng, nhưng Hồng Viêm vẫn không chịu động vào thức ăn.
Đây không phải là kén ăn thông thường nữa rồi. Nếu trong tay có thứ khác, có lẽ Ôn Hàm đã chiều nó, nhưng hiện tại điều kiện không cho phép. Trong ba lô chỉ có vài loại này, vào giờ này cô không thể ra ngoài tìm thức ăn khác được.
Những thứ này đều không ăn thì bánh hạt dẻ lại càng không thể ăn. Ôn Hàm lấy ra, quả nhiên bị từ chối.
Thấy cô mãi không lấy ra được món mình muốn ăn, Hồng Viêm tức giận thực sự. Nó lùi lại mấy bước, vỗ vỗ đôi cánh định bay xuống đất. Nó đi đến mép tủ nhìn xuống, rồi lại ngẩng đầu nhìn Ôn Hàm, cuối cùng lặng lẽ lùi lại.
Ôn Hàm chỉ im lặng nhìn nó. Thấy nó thử ba lần mà vẫn không có can đảm nhảy xuống, cô biết tối nay nó không thể nào nhảy xuống được. Dù có kiêu ngạo đến mấy thì cũng chỉ là một đứa trẻ mới ra đời được một ngày, không cần lo nó sẽ chạy lung tung. Sau khi xác nhận lại lần nữa là nó không dám xuống, Ôn Hàm đặt cái đĩa vào một góc tủ đầu giường, rồi đi ngủ.
"Ngủ ngon." Nói xong cô treo đèn lồng vào một góc phòng.
Ôn Hàm vốn định cất đèn lồng đi, nhưng nghĩ đến việc đa số các loài chim đều bị quáng gà vào ban đêm, sợ Hồng Viêm sợ hãi nên cô vẫn để lại. Có điều, để đèn quá gần sẽ không ngủ được, khoảng cách này là vừa phải.
"Pi!" Nghe thấy Ôn Hàm có vẻ buồn ngủ, Hồng Viêm lập tức không chịu, nhưng Ôn Hàm đã quyết tâm không chiều nó nữa. Mặc cho nó kêu thế nào, cô cũng không dậy.
"Chít chít..." Bạch Vị đang ngoan ngoãn ngủ trên chiếc ghế nhỏ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Hồng Viêm, rồi ưỡn ngực một cách đầy kiêu hãnh.
"Yên nào." Ôn Hàm nhắc nhở Bạch Vị đang dương dương tự đắc. Trong hai con thú cưng, sức chiến đấu của Hồng Viêm mạnh hơn, đắc tội với nó không sợ sau này bị trả thù sao.
Nghe mệnh lệnh của chủ nhân, Bạch Vị có chút không cam lòng bò về chỗ cũ. Nó ngẩng đầu nhìn Hồng Viêm, thấy đối phương ở trên kia không ai thèm ngó tới, một con chim đơn độc đáng thương, trong lòng nó tức khắc cảm thấy cân bằng.
Ôn Hàm không biết những thay đổi trong lòng Bạch Vị. Cô đang nghe thông báo của hệ thống. Chỉ trong vài phút, độ thân mật của Hồng Viêm liên tục sụt giảm.
Cô không tắt thông báo, cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô thấy Hồng Viêm đang gục đầu ngủ trên gối của mình.
Nhấn vào thông báo để xem độ thân mật, sau một đêm, nó đã biến thành 27.
Tối qua trước khi cô ngủ, độ thân mật của nó đã biến động không ngừng. Không ngờ nửa đêm còn thái quá hơn, có lúc xuống thấp nhất là -60, giây tiếp theo lại nhảy lên 14, rồi cứ lên xuống như vậy cho đến bây giờ.
Đĩa táo và thạch lựu đã hết sạch, xem ra nửa đêm nó đã ăn hết rồi. Độ thân mật 27 làm Ôn Hàm rất hài lòng. Với độ thân mật này, đợi Hồng Viêm tỉnh lại là có thể tiến hành liên kết.
-
Thức dậy chuẩn bị bữa sáng, sau khi ăn một lọ dung dịch dinh dưỡng tối qua, Ôn Hàm càng thêm yêu thích việc tự mình nấu ăn. Hơn nữa, trong game mỗi lần làm nhiều phần một chút có thể ăn được rất lâu, đặc biệt tiện lợi.
Dung dịch dinh dưỡng trên thị trường không thể nói là khó ăn, nhưng hương vị tuyệt đối không thể gọi là ngon, đặc biệt là phiên bản cơ bản mà cô đặt mua. Trong một lượng dung dịch dinh dưỡng hữu hạn phải thêm vào đủ các thành phần dinh dưỡng, lại còn phải đảm bảo giá cả đủ rẻ để mọi người đều có thể mua được, đã không còn lợi nhuận dư thừa để thêm vào các chất điều vị, cho nên hương vị có chút một lời khó tả.
So với dung dịch dinh dưỡng, đồ ăn trong game không nghi ngờ gì chính là mỹ vị. Bởi vì thiết lập của game, dung dịch dinh dưỡng dạng tiếp xúc sẽ được hấp thụ khi người chơi ăn cơm, đảm bảo cảm giác no bụng của người chơi trong và ngoài game là đồng nhất.
Ôn Hàm cảm thán, công nghệ này thật sự quá vĩ đại.
Cô lấy một phần bánh hạt dẻ mật ong làm hôm qua ra ăn, rồi chuẩn bị bữa sáng cho Bạch Vị và Hồng Viêm, mỗi con một miếng táo nhỏ và một phần tư quả thạch lựu. Những con vật khác trong nhà thì không có đãi ngộ tốt như vậy, thường chỉ là cỏ dại.
Giải quyết xong bữa sáng cho hơn hai mươi cái miệng trong nhà, Ôn Hàm đi tìm bà chủ tiệm.
"Ngươi có đi không?" Ôn Hàm hỏi Hồng Viêm. Lúc nó tỉnh dậy, cô định tiến hành liên kết, nhưng hệ thống lại báo thú cưng từ chối.
Thú cưng có quyền từ chối liên kết với người chơi, thú cưng cấp cao thì quyền hạn càng lớn hơn. Hồng Viêm có thể từ chối chứng tỏ cấp bậc của nó ít nhất là thú cưng Hiếm.
Cấp bậc của thú cưng cũng giống như trang bị, được chia thành bảy loại: Thường, Tốt, Hiếm, Cực Hiếm, Sử Thi, Truyền Thuyết và Thần Thoại. Càng về sau cấp bậc càng cao, màu sắc tương ứng để phân biệt là trắng, lục, lam, tím, hồng, cam, vàng. Cấp bậc càng cao, yêu cầu về độ thân mật khi liên kết càng cao. Mức 20 trở lên là giới hạn yêu cầu cho cấp Hiếm và các cấp thấp hơn, cấp cao hơn rất có khả năng sẽ bị từ chối.