Những sinh viên tốt nghiệp như họ khá đặc biệt. Trong vòng ba năm sau khi tốt nghiệp vẫn sẽ có liên lạc với trường cũ. Nếu trường có vị trí trống sẽ ưu tiên liên hệ với các lứa sinh viên trước. Những sinh viên tốt nghiệp các khóa trước nếu có cuộc sống ổn định cũng sẽ quay về giúp đỡ đàn em.
Dù sao cũng không có người nhà, trước khi tốt nghiệp người mà họ tiếp xúc nhiều nhất chính là bạn học và thầy cô. Cho nên khi gặp chuyện, điều đầu tiên họ nghĩ đến chính là trường cũ và những người bạn có cùng hoàn cảnh với mình.
Không có chuyện gì đặc biệt. Xem xong tin tức, cô lướt qua các tin tức lớn gần đây, rồi đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Lăn qua lăn lại trên giường hai vòng, cô cảm thấy vẫn muốn vào game. Ôn Hàm do dự một chút, rồi bật đèn lên, đổ đầy dung dịch dinh dưỡng vào khoang game, rồi lại nằm vào.
-
"Kít kít..."
Vừa mới online đã nghe thấy tiếng động trong phòng, Ôn Hàm suýt nữa thì nhảy dựng lên.
"Rắc..."
Dù sao cũng đã vào rồi, bây giờ thoát ra cũng không hay. Ôn Hàm do dự một chút, lấy đèn lồng ra, đi theo hướng âm thanh để tìm kiếm.
Tiếng động phát ra từ đầu giường. Ôn Hàm thắp đèn lồng tìm một vòng, cuối cùng nhìn thấy một quả trứng bên cạnh gối đầu.
Đó là quả trứng bị anh em cùng lứa bắt nạt, cuối cùng được cô nhặt về và tiện tay để trong phòng, có lẽ là nó đã lăn từ trên tủ đầu giường xuống.
Sau hai ngày, quả trứng này cuối cùng cũng chịu nở. Cũng không tính là muộn, ít nhất thì nó chưa bị vứt đi.
Giữa quả trứng nứt ra một khe hở rất lớn, chú vịt con bên trong đang nỗ lực hết mình.
Ôn Hàm ôm Bạch Vị, hai đôi mắt cùng nhìn chằm chằm vào quả trứng. Nghe nói nhím bị cận thị, Ôn Hàm không biết thật giả thế nào, chỉ biết là bên ngoài có chút gió thổi cỏ lay là Bạch Vị đã phải ngó ra xem. Cận hay không thì không biết, chứ hóng chuyện thì chắc chắn là số một.
Chú vịt con dùng sức đạp để thoát ra khỏi lớp vỏ, nhưng lần nào cũng đạp được nửa chừng là hết sức, vỏ trứng lại trở về vị trí cũ.
Ôn Hàm đứng bên cạnh xem mà toát cả mồ hôi.
"Rắc..."
Cú đạp cuối cùng đã thành công. Ôn Hàm thở phào nhẹ nhõm.
Chú vịt con đạp tung mảnh vỏ trứng cuối cùng ra, ngẩng đầu lên: "Pi..." Tiếng kêu mới được nửa chừng thì đột nhiên dừng lại. Nó dường như không tin nổi giọng của mình lại như vậy, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Chú vịt con mới ra khỏi vỏ trứng, trên người ướt sũng. Ôn Hàm tìm một chiếc khăn lông khô. Dù sao thì ban đêm trời lạnh, lại không có vịt mẹ chăm sóc.
Đợi lau khô xong, Ôn Hàm phát hiện ra chú vịt này hình như khác với những con ngoài sân. Mỏ của nó nhọn hoắt, trong bộ lông tơ màu vàng kim còn ánh lên một tia màu đỏ.
Khi bạn bắt đầu nhận ra có một điểm không đúng, bạn sẽ cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều không đúng. Ôn Hàm hiện tại chính là đang ở trong trạng thái này. Kể từ lúc để ý thấy cái mỏ của "chú vịt" trước mặt có gì đó khác lạ, cô cảm thấy toàn thân nó chẳng có điểm nào giống một con vịt con bình thường cả.
Đàn vịt con trong sân, mỗi con nở ra đều có bộ lông tơ màu vàng nhạt, thỉnh thoảng trên người có điểm lông khác màu thì cũng chỉ là đen hoặc trắng, tuyệt đối không phải màu này.
Hơn nữa, con vật này vừa ra khỏi vỏ đã bắt đầu kêu, và dường như còn không mấy hài lòng với tiếng kêu của chính mình. Cứ mỗi lần kêu một tiếng là nó lại dừng lại, một lúc sau lại kêu tiếp, phát hiện không có gì thay đổi thì lại im bặt.
Nhấn vào bảng thông tin để xem, mục chủng loại là "không rõ", còn bí ẩn hơn cả Bạch Vị.
Ôn Hàm đặt nó từ trên khăn lông xuống tủ đầu giường: "Ở đây đợi, đừng có động đậy." Nói xong cô đi ra ngoài lấy một cái đĩa nhỏ trở về.
Không thể không nói đến cái lợi của thân phận này, tuy trong nhà đồ đạc còn lại không nhiều nhưng bát đĩa vẫn còn đủ cả, tiết kiệm được một khoản tiền lớn. Đĩa cho thú cưng ăn đều là loại nhỏ, cái mà Ôn Hàm đang cầm trong tay chính là "bàn ăn" của Bạch Vị.
Bạch Vị hiển nhiên cũng phát hiện ra điều đó, nó bám lấy cánh tay Ôn Hàm, muốn cô đặt cái đĩa về chỗ cũ.
"Cho mượn một lát, mai ta đổi cho ngươi cái mới."
Số còn lại đều ở trong bếp, mà giữa đêm hôm thế này, cô không muốn đi ra ngoài.
Bạch Vị còn định phản kháng thêm chút nữa, nhưng tiếc là phản kháng không có hiệu quả, chỉ đành trơ mắt nhìn Ôn Hàm cầm bát của mình đi cho thú cưng khác ăn.
Bất kể là gà, vịt hay loài chim nào khác, thức ăn của chúng đều na ná nhau. Vì vậy, Ôn Hàm lười nghiên cứu xem con vật này thuộc giống loài gì, trực tiếp lấy cỏ dại từ ba lô ra, cắt nhỏ rồi đặt lên đĩa.
"Ăn đi."
Cục bông lông màu vàng đỏ nhìn đám cỏ dại trước mặt, tỏ vẻ cực kỳ không hài lòng, lớn tiếng quát Ôn Hàm.
"Pi!"
Chỉ là âm thanh kêu ra nghe chẳng có chút uy nghiêm nào như nó tưởng tượng.
[Hệ thống: Độ thân mật của [Hồng Viêm] -1, độ thân mật hiện tại 17. ]
"Hửm?" Ôn Hàm nhìn cục bông nhỏ trước mặt. Vóc dáng không lớn mà tính tình thì không nhỏ, vừa mới chào đời đã làm tụt độ thân mật.
Có điều, một con thú cưng tự có tên riêng thì hẳn là rất cao cấp. Trong số các thú cưng của cô, chỉ có duy nhất Bạch Vị là có sẵn tên. Tuy cả hai đều có tên riêng, nhưng tính cách có thể nói là một trời một vực. Bạch Vị ngoài việc hơi hóng hớt ra thì không có khuyết điểm nào khác, cô cho cái gì cũng ngoan ngoãn ăn, chưa bao giờ kén chọn, dễ nuôi hơn con vật này không chỉ một hai bậc.
Hồng Viêm tỏ ra cực kỳ bất mãn với thức ăn. Ôn Hàm nhìn lại ba lô của mình, lấy một quả táo ra cắt thành từng miếng nhỏ.
Hồng Viêm liếc nhìn đĩa táo, rồi ngoảnh đầu sang một bên: "Pi!"