Chương 12.1: Tiểu dược đồng ở y quán

Người Chơi Hệ Sinh Hoạt Toàn Năng

Thanh Tể 25-11-2025 11:12:38

Lúc đầu Thỏ Xám không thèm để ý đến nó, nhưng cuối cùng thấy nó càng lúc càng quá đáng, bèn đứng chắn trước mặt vợ con rồi ngẩng đầu lườm nó. "Còn nhìn nữa là ta cho ngươi xuống dưới đó." Ôn Hàm liếc nhìn Bạch Vị đang ngày càng kiêu căng. "Chít chít!" Bạch Vị lập tức rụt vuốt lại, ôm miếng táo trốn vào góc sâu nhất trong giỏ. - Sắp xếp cho bầy thỏ xong, Ôn Hàm đến nhà thôn trưởng để giao nhiệm vụ. Thật ra, để giao nhiệm vụ chỉ cần nhấn vào nút "Nộp" là được, nhưng cô muốn nhân tiện cày thêm chút độ hảo cảm. Dù sao thì độ hảo cảm của thôn trưởng có liên quan đến tiến độ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của cô. Độ hảo cảm càng cao, tỷ lệ nhận được nhiệm vụ càng lớn. Ví dụ như nhiệm vụ trưa nay chẳng hạn, kể cả khi cô đã chia sẻ nhiệm vụ đó ra ngoài, lượng kinh nghiệm cô nhận được cũng không hề giảm đi chút nào. Loại nhiệm vụ này đương nhiên là càng nhiều càng tốt, nhưng không phải lần nào cũng may mắn như vậy. Ôn Hàm hiểu rằng đây là một quá trình lâu dài. Cửa nhà thôn trưởng đang đóng. Ôn Hàm đương nhiên không thể xông thẳng vào như bà Khuông được, cô giơ tay lên gõ cửa. Cốc! Vừa gõ một cái, Ôn Hàm đã cảm thấy có gì đó không ổn. Sao cánh cửa này có vẻ lung lay thế nhỉ? Ngay giây tiếp theo, Ôn Hàm phát hiện đó không phải là ảo giác của mình, cánh cửa trước mặt cô thực sự đang động đậy. Cánh cửa vốn đã bị hư hỏng nặng từ trước, giờ đây lại từ từ đổ sập xuống ngay trước mắt cô. Rầm! Sau khi ngã xuống, nó dường như vẫn còn chút không cam lòng, nảy lên trên mặt đất hai cái. Ôn Hàm: "..." Cô cứ tưởng thôn trưởng đã sửa cửa xong rồi, hóa ra chỉ là dựng tạm lên thôi. Thật là khó xử, bây giờ cô chạy đi còn kịp không? Trong lúc Ôn Hàm còn đang do dự giữa việc chạy hay không, thôn trưởng đã bước ra. "Là Ôn Hàm à." Thôn trưởng tay cầm tẩu thuốc, trông không có vẻ gì là tức giận, chỉ là khi thấy người đến là cô thì dường như có chút tiếc nuối. Ông thất vọng liếc nhìn cánh cửa, rồi gật đầu với Ôn Hàm: "Cháu vào đi, nhớ lắp cửa lại nhé." "Vâng ạ." Ôn Hàm đáp, trong lòng thắc mắc về ánh mắt vừa rồi của thôn trưởng. Sao lại có chút tiếc nuối nhỉ? Chẳng lẽ là vì chỉ có mình cô đến mà không dắt theo bà Khuông? Cô lắp lại cánh cửa, nhưng nó đã hỏng hoàn toàn, chẳng khác gì một tấm ván gỗ bình thường, nhiều nhất cũng chỉ có thể che tầm mắt bên ngoài, chỉ cần một cơn gió lớn thổi qua là có thể đổ sập. Đi theo thôn trưởng vào nhà, Ôn Hàm nói rõ mục đích mình đến: "Thưa thôn trưởng, cháu phát hiện một loại cỏ trong rừng. Cỏ cây xung quanh đều bị lửa lớn thiêu rụi hết, chỉ còn chúng nó sống sót thôi ạ." "Còn có loại cỏ này sao?" Thôn trưởng cũng có chút kinh ngạc. Ôn Hàm gật đầu, lấy một nửa số thực vật đào được hôm nay từ ba lô ra, nửa còn lại cô định để dành sau này có thời gian sẽ nghiên cứu. "Cỏ này..." Thôn trưởng nheo mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, gõ gõ tẩu thuốc xuống bàn rồi gợi ý cho Ôn Hàm: "Ta chưa từng thấy thứ này bao giờ. Hay là thế này đi, cháu đến tìm Tống đại phu, ông ấy kiến thức rộng, thấy qua nhiều thứ." "Vâng ạ." Ôn Hàm đồng ý. Như vậy có thể làm quen thêm một NPC nữa, không lỗ. Ôn Hàm đã phát hiện ra một quy luật: không thể tùy tiện gặp các NPC trong làng, mà phải có một lý do thích hợp, nếu không có thể sẽ bị họ từ chối. Bị từ chối thì cũng thôi đi, không khéo độ hảo cảm còn bị tụt, mà độ hảo cảm càng thấp thì cày lại càng chậm, lỡ không cẩn thận mà thành số âm thì phiền phức to. Kể cả khi đang mang trên mình vỏ bọc NPC, Ôn Hàm cũng không dám lơ là. Mỗi một NPC đặc biệt trong làng đều không tầm thường, biết đâu có ngày lại cần dùng đến. Vì vậy, khi chưa cần thiết, thà không gặp còn hơn là mạo hiểm. Bây giờ có lý do chính đáng thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều, lại còn có thể mượn danh thôn trưởng, Ôn Hàm hài lòng gật gật đầu. Bên này vừa định đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng "loảng xoảng" ở cổng lớn. Âm thanh này thật quá quen thuộc, chắc chắn là có người chơi khác đến gõ cửa làm sập cửa rồi. Ôn Hàm còn chưa kịp động đậy, thôn trưởng đã đùng đùng nổi giận lao ra, đến cửa liền cao giọng quát: "Cậu thanh niên này làm sao thế hả? Cánh cửa lành lặn của tôi cũng bị cậu làm hỏng rồi!" Ôn Hàm: "..." Cô hình như đã hiểu ra tại sao lúc nãy mình gõ cửa, thôn trưởng lại tỏ ra thất vọng đến thế. Chỉ là làm thôn trưởng thế này cũng có vẻ hơi ấm ức, cửa hỏng rồi còn phải tìm cách ăn vạ người chơi. - Rời khỏi nhà thôn trưởng, trên đường đi Ôn Hàm vẫn còn đang nghĩ về chuyện vừa rồi. Vì có người chơi khác đến, thôn trưởng đã trao thưởng cho cô ngay lập tức. Tuy có hơi vội vàng nhưng phần thưởng tuyệt đối không ít, lại còn dúi thêm cho cô hai túi đồ. Ôn Hàm không nhìn rõ đó là thứ gì, có người chơi ở đó nên cũng không tiện lấy ra xem, chỉ có thể liếc qua loa, đợi về nhà rồi tính sau. Nhà của Tống đại phu nằm ở một góc khác của làng. Đi ngang qua nhà bà Khuông, Ôn Hàm ghé vào mua mấy cái sọt tre. Bây giờ bầy thỏ còn nhỏ, có thể chen chúc cùng nhau, nhưng khi chúng lớn lên thì phải tách ra. Đàn vịt trong nhà cũng vậy, nên cô chuẩn bị trước cho chắc. Bốn cái sọt tre chỉ tốn mười đồng, người chơi bên cạnh nhìn mà ánh mắt hâm mộ đã biến thành màu khác. Ôn Hàm không để tâm, dù sao bây giờ cô đang mang trên mình lốt NPC mà. Chỉ là cô không ngờ mới ra khỏi cửa đi được vài bước đã bị người ta đuổi theo. "Hàm cô nương, cô có thể bán sọt tre cho tôi được không?" Người chơi vừa mua sọt tre ở chỗ bà Khuông lúc nãy chặn Ôn Hàm lại hỏi: "Một cái sọt tre tôi trả cô mười đồng."