Chương 11.2: Bánh hạt dẻ mật ong

Người Chơi Hệ Sinh Hoạt Toàn Năng

Thanh Tể 25-11-2025 11:12:38

Cứ cẩn thận tìm kiếm thì luôn có cơ hội. Ôn Hàm tìm một cành cây, gạt lớp lá cây cháy đen trên bề mặt sang một bên. Tốc độ này tuy hơi chậm nhưng lại tăng khả năng thành công, vì cả khu rừng trông chỗ nào cũng giống nhau, đen kịt một màu. Ôn Hàm vốn chỉ mang thái độ làm thử cho biết, không ngờ lại nhặt được của hời thật. Đó là một cụm thực vật nhỏ, chỉ cao bằng bàn tay, trông không giống cỏ. Mỗi cây đều mọc riêng lẻ, không có lá phụ. Đây là lần đầu tiên Ôn Hàm nhìn thấy loại cây này. Hôm qua cô có mua được một cuốn sổ tay thực vật ở tiệm bà chủ, nhưng bây giờ không có thời gian để ngồi đối chiếu từng cái một. Sau một giây suy nghĩ, Ôn Hàm rút chủy thủ ra, đào cả mảng đất chứa cụm cây đó lên. Nếu dùng tay không để nhổ, hệ thống sẽ tính là [Hái Lượm] và có tỷ lệ thất bại. Nhưng đào cả đất lên thì lại khác, đây được tính là di dời. Cô cẩn thận đặt mảng đất nhỏ vào ba lô rồi phủi tay. Giờ thì áp lực đã giảm đi nhiều. Dù sao thì chuyện giao nộp nhiệm vụ cũng đã được giải quyết. Kể cả tiếp theo cô không tìm thấy gì nữa thì cũng sẽ không bị đánh rớt. Giải quyết xong việc này, Ôn Hàm không định ở lại trong rừng lâu nữa, vì cô còn có việc quan trọng hơn phải làm. Cô mở bản đồ, tìm con đường gần nhất. Trong rừng đâu đâu cũng là đường mòn, đi hướng nào cũng có thể ra ngoài. Đôi khi duyên phận chính là kỳ diệu như vậy. Ôn Hàm vốn đã chuẩn bị tâm lý giao bừa cho xong nhiệm vụ, thế mà đi được khoảng năm phút thì nghe thấy tiếng động phía sau. Không phải tiếng bước chân người, mà là tiếng sột soạt của động vật nhỏ. Ôn Hàm dừng bước, quay người lại. Phía sau không có gì cả. Sau khi nhìn đi nhìn lại vài lần, xác định xung quanh chỉ toàn cây khô chứ không có động vật, cô nhíu mày rồi quay đầu đi tiếp. Đi được vài chục bước, âm thanh ban nãy lại xuất hiện. Lần này tiếng bước chân còn nhẹ hơn, nghe như đang ở khá xa và có chút sốt ruột. Ôn Hàm dừng lại quay đầu nhìn, vẫn không thấy gì. Sau ba lần lặp lại như vậy, Ôn Hàm nhìn quanh rồi không vội bước đi nữa. Cô nhấc chân lên rồi lại đặt về chỗ cũ, sau đó đột ngột quay đầu lại. Ánh mắt cô chạm phải sáu con mắt của hai chú thỏ đen phía sau. Hai con thỏ đen từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới đều một màu đen tuyền, đen đến mức nếu chúng có trốn vào một góc nào đó thì cũng chẳng ai phát hiện ra. Không ngờ Ôn Hàm, người đáng lẽ phải đi tiếp, lại đột ngột quay người. Hai chú thỏ sững sờ tại chỗ, đến cả việc bỏ chạy cũng quên mất. Ôn Hàm cũng không động đậy, cô sợ mình chỉ cần nhúc nhích một chút là chúng sẽ chạy mất. Cô thầm nghĩ: "Mất rồi." Con mồi quả thật không dễ bắt, đây là sự thật ai cũng biết. Rất nhiều động vật có lực chiến còn cao hơn cả người chơi. Một số khác dù lực chiến thấp hơn một chút nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn, chạy nhanh đến mức ba người chơi cũng đuổi không kịp. Ví dụ như loài thỏ chẳng hạn. Ôn Hàm nhớ hình như hôm qua có lướt qua một lời than phiền về chúng, nhưng lúc đó cô đang vội hái quả nên không nhìn kỹ. Ôn Hàm liếc nhìn chỉ số lực chiến trên đầu hai chú thỏ, một con 200, một con 220. Mức lực chiến này cô có thể đối phó được, nhưng thỏ lại nổi tiếng vì tốc độ. Không động thủ thì thôi, một khi đã động thủ thì chắc chắn không bắt được. Ôn Hàm có chút thắc mắc không hiểu tại sao hai con thỏ này lại bám theo mình. Rõ ràng chúng đã đi theo cô suốt một đoạn đường cuối, không thể nào vô duyên vô cớ được. Cô hồi tưởng lại những việc vừa xảy ra: cô đã ném một cái lõi táo, đào một cụm cây không rõ tên, ngoài ra chẳng làm gì khác. Lõi táo? Hay là đám cây kia? Ôn Hàm không đoán ra, bèn lấy một quả táo từ trong ba lô ra. Thấy trong góc còn sót lại một ít cỏ dại dùng để cho vịt ăn lúc trước, cô dứt khoát lấy ra hết rồi đặt xuống đất. Chú thỏ lớn hơn một chút rón rén tiến về phía trước. Khi nhận thấy không có nguy hiểm, nó mới cẩn thận dịch lại gần. Ôn Hàm cảm thấy mình đã cược đúng, cô đứng yên tại chỗ chờ nó đến. Một bước, hai bước... Chú thỏ đã đến ngay dưới chân Ôn Hàm. Nó ngửi đám cỏ dại trên đất, rồi lại ngửi quả táo, cuối cùng chọn quả táo, cắn một miếng rồi lùi về sau. Ôn Hàm im lặng quan sát. Chú thỏ này tha quả táo đến tận trước mặt chú thỏ còn lại. Mỗi khi chú thỏ nhỏ hơn định động đậy, nó lại kêu lên một tiếng như để cảnh cáo. Để lại quả táo cho bạn mình, chú thỏ lớn lại một lần nữa đi tới, ngậm lấy đám cỏ dại và bắt đầu ăn. Đến gần hơn, Ôn Hàm mới phát hiện ra chú thỏ này không phải màu đen, mà màu đen trên người nó chỉ là tro bụi bám vào khi cọ quẹt trên cây. Không biết hai chú thỏ này có chịu về nhà cùng mình không, Ôn Hàm lặng lẽ ngồi xổm xuống. Chú thỏ đang ăn cỏ khựng lại một chút, rồi lát sau lại ăn tiếp. Thấy nó không từ chối, Ôn Hàm thử đưa tay ra, cẩn thận sờ lên lưng nó. Có chút không quen, chú thỏ dừng lại một lát rồi lại tiếp tục ăn, tốc độ rõ ràng nhanh hơn ban nãy. Chú thỏ nhỏ ở phía sau ăn xong quả táo định đi tới, nhưng bị chú thỏ bên cạnh Ôn Hàm hung hăng rít lên một tiếng, nó liền lập tức dừng lại. Ôn Hàm nhìn chú thỏ ở cách đó không xa, rồi lại nhìn chú thỏ bên cạnh mình. Nếu bây giờ ra tay, cô có thể bắt được một con. Hai con thỏ mà chỉ bắt được một con thì hình như hơi lỗ... Ôn Hàm đang phân vân thì đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay bị chạm nhẹ một cái. Cô cúi đầu nhìn, chú thỏ dưới tay đã chạy mất! Hai con thỏ một trước một sau, trong chớp mắt đã chạy xa mấy mét.