Trời vẫn chưa tối hẳn, Ôn Hàm cầm cây keo đi vào rừng. Sau một ngày lùng sục, bây giờ người chơi đã ít đi rất nhiều. Cô đi thẳng vào trong, bên ngoài người chơi đông, trồng ở ngoài cây chưa kịp lớn đã bị giẫm chết.
Đi đến nơi lúc trước đã từng đến, đi sâu hơn nữa thì hơi xa, Ôn Hàm dừng lại.
Tuy trời tối, nhưng Ôn Hàm luôn cảm thấy nơi này có bí mật gì đó, khiến người ta không tự chủ được mà muốn đi vào khám phá. Tối qua cô đã không vào, hôm nay vẫn sợ hãi như cũ, nhưng trong lòng lại có một giọng nói thúc giục cô, hãy đi về phía trước thêm một chút nữa.
Cuối cùng Ôn Hàm vẫn không đi vào. Cô treo đèn lồng lên cành cây, cúi đầu đào đất.
Đang đào, cô đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, bèn ngẩng đầu lên.
Trong màn đêm, một đôi mắt đen láy sáng rực đang tò mò nhìn về phía này, làm cô nhớ đến một câu nói.
[Khi bạn nhìn chằm chằm vào vực sâu, vực sâu sẽ... meo một tiếng với bạn. ]
Nhận ra mình đã bị phát hiện, con vật trốn trong bóng tối kêu lên một tiếng.
"Meo-."
Ôn Hàm vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích. Nếu đối phương ra tay, bây giờ có chạy cũng không kịp nữa rồi.
Không biết là do màu lông của nó tự có khả năng ngụy trang hay vì lý do nào khác, từ vị trí này cô chỉ nhìn thấy một đôi mắt to, và chỉ có thể dựa vào đôi mắt đó để đoán rằng cái đầu của nó rất lớn. Ôn Hàm cảm thấy chân mình hơi mềm nhũn ra. Điều này cũng bình thường thôi, dù sao thì trước mặt cô là cả một gã khổng lồ.
Chỉ là cô không hiểu, không phải người ta nói khu vực tân thủ sẽ không xuất hiện trùm cuối sao? Ngoại trừ trong núi sâu, quái ở những nơi khác đều có kích thước rất nhỏ, vậy con vật to lớn trước mặt này là thế nào?
Hơn nữa, âm thanh của nó cũng không đúng lắm. Ôn Hàm trầm tư, có con mèo nào to như thế này không?
Ôn Hàm áp dụng sách lược "địch không động, ta không động", nhưng có vẻ đối phương cũng nghĩ giống cô, nó cũng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, ngay khi Ôn Hàm đang cân nhắc có nên tìm cơ hội chuồn đi hay không thì đối phương động đậy.
"Meo-."
Con "mèo" lớn đi về phía trước vài bước, giơ móng vuốt lên, định vồ lấy chiếc đèn lồng trên cây.
Lúc nó bước ra, Ôn Hàm mới nhìn rõ. Nó trông giống một con mèo phiên bản khổng lồ, nhưng chắc chắn không phải mèo. Móng vuốt của nó to gần bằng nắm đấm của người trưởng thành, lúc đứng lên còn cao hơn cả người.
Ôn Hàm biết chiếc đèn lồng này không giữ được rồi.
Chỉ là diễn biến tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của cô.
Ngay khoảnh khắc móng vuốt của con "mèo" lớn chạm vào chiếc đèn, nó dường như bị đèn lồng làm bỏng, vội vàng rụt chân trước lại, kêu lên một tiếng đầy tủi thân.
"Meo-."
Kêu xong, nó nhìn về phía Ôn Hàm. Thấy cô không có phản ứng gì với mình, nó lại tủi thân lủi thủi lùi về sau, cuối cùng chạy biến đi.
Ôn Hàm: "..."
Cô cũng muốn biết nó có bị bỏng không lắm, nhưng một con vật to lớn như vậy không phải là chuyện đùa. Đây không phải là mấy bé mèo sữa người ta nuôi trong nhà, nổi giận cào cho hai phát là xong. Con này mà vung một vuốt xuống, cô chắc chắn sẽ bị ép out game.
Nghe tiếng con "mèo" lớn đã chạy xa, Ôn Hàm mới thở phào nhẹ nhõm, đi qua nhặt chiếc đèn lồng lên. Đèn lồng không hỏng, chỉ là sợi dây treo bị đứt. Chuyện này không sao cả, về nối lại là được.
Lẽ ra cô nên rời đi ngay lập tức, nhưng lại tiếc cái hố đã vất vả đào. Ôn Hàm nhanh chóng trồng nốt mấy cây keo còn lại, rồi cầm đèn lồng chạy đi thật nhanh.
-
Về đến nhà, cô xem phần thưởng mà thôn trưởng đưa. Lẽ ra vừa về đến nhà là nên mở ra ngay, nhưng vì sợ lãng phí thời gian nên cô để đến bây giờ, khi mọi việc đã xong xuôi. Trời đã quá muộn, những thứ còn lại trong ba lô đành để mai bán cho bà chủ tiệm vậy.
Phần thưởng của thôn trưởng tổng cộng là ba gói quà, một lớn hai nhỏ. Ôn Hàm lần lượt lấy ra.
[Gói Quà Nhiệm Vụ Ngẫu Nhiên (Lớn). ]
Bên trong gói quà có hai bộ công cụ và ba lọ thuốc. Ba lọ thuốc vẫn là ba loại như cũ, còn công cụ là một bộ kéo và một hộp kim chỉ.
Kéo không phải một cây mà là cả một bộ, đủ các loại lớn nhỏ, miệng thẳng miệng nghiêng, dùng cho các mục đích khác nhau.
Hộp kim chỉ thì còn nhiều đồ hơn, gọi nó là cái sọt thì đúng hơn. Đúng là một cái sọt lớn, bên trong có đủ các loại kim to nhỏ và chỉ đủ màu sắc, đủ cho cô dùng một thời gian rất dài.
Kéo đi kèm với hộp kim chỉ, đây là đang thúc giục cô học kỹ năng cắt và may vá sao?
Các kỹ năng liên quan đến quần áo được chia làm nhiều loại: dệt vải, cắt, may vá, thêu thùa... Tất cả những kỹ năng này đều học từ cùng một NPC.
Ôn Hàm tạm thời đặt những thứ này sang một bên, mở hai gói quà còn lại. Hai gói này nhỏ hơn gói vừa rồi một chút. Một gói là hai mảnh vải màu xám, gói còn lại là một chiếc ly tre.
Vải thì không có gì để nghiên cứu, Ôn Hàm cầm chiếc ly lên xem xét.
[Ly Tre: Có thể chứa nước suối nguồn. ]
Nước suối nguồn thì Ôn Hàm biết, lúc ở y quán cô có nghe Bạch Thanh lẩm bẩm một câu, thuốc sắc bằng nước suối nguồn sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Ôn Hàm cẩn thận cất chiếc ly tre đi. Ba lô đã đầy, xem ra phải nghĩ cách mở rộng nó một chút.
Ôn Hàm đột nhiên nhìn vào phần thưởng lần này. Ba lô thực chất có thể tháo ra riêng, chỉ là đa số mọi người sẽ không làm vậy. Ở trạng thái trang bị bình thường, ba lô không có trọng lượng, dù đặt bao nhiêu đồ vào cũng không ảnh hưởng đến tốc độ. Nhưng nếu tháo ra và tự mình đeo thì nó sẽ có trọng lượng giống như khi cầm một vật phẩm riêng lẻ.