Ôn Hàm không để ý giá sọt tre mà bà Khuông bán cho người khác là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là cao hơn giá này, nếu không thì người chơi này đã chẳng lóc cóc chạy theo.
Nhưng Ôn Hàm không định bán sọt tre cho anh ta. Một mặt là cô không muốn dùng cách này để cạnh tranh với bà Khuông, dù sao bà bán cho cô là giá ưu đãi, mua giá thấp rồi bán lại cho người khác thì thật không có đạo đức. Mặt khác, giá này chắc chắn không đúng. Một cây liềm đã có giá mấy trăm đồng, sọt tre sao lại rẻ đến mức mười đồng được?
Ôn Hàm biết bà Khuông thu tiền của cô chỉ là lấy lệ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết gì về giá cả thị trường. Nếu chênh lệch giá chỉ có một chút như vậy, đối phương tuyệt đối không thể vội vàng đuổi theo đến thế.
"Không bán." Ôn Hàm lắc đầu, nhấc chân định đi.
"Khoan đã, Hàm cô nương, tôi còn có rất nhiều thứ tốt, hay là chúng ta trao đổi nhé? Cô muốn gì tôi cũng có, trâm cài, hoa cài tóc, còn có cả phấn trang điểm..."
Không ngờ chỉ trong hai ngày mà anh ta đã thu thập được nhiều đồ như vậy. Nhưng những thứ này Ôn Hàm đều không cần, cô còn đang vội đi tìm Tống đại phu.
Chỉ là Ôn Hàm muốn đi mà đối phương lại không cho.
"Hàm cô nương, cô xem này, đây là loại phấn đang thịnh hành nhất bên ngoài đấy, tôi phải bỏ ra giá cao mới mua về được. Hộp này tôi tặng cô, chỉ cần sau này cô bán sọt tre cho tôi..."
[Hệ thống: Độ hảo cảm của bạn đối với người chơi [Trong Túi Có Tuốt] -3, độ hảo cảm hiện tại -3. ]
"Thôi thôi thôi, tôi không mua nữa, bà cô của tôi ơi, tôi đã nói gì đâu mà độ hảo cảm tụt nhanh thế, cái kỹ năng mặt dày này sao lại không hiệu quả gì hết vậy..." Đối phương hiển nhiên đã nghe thấy thông báo thay đổi độ hảo cảm, lập tức thu tay lại.
Ôn Hàm nhân lúc anh ta buông tay liền nhanh chóng rời đi. Nghe được câu cuối cùng, cô đột nhiên hiểu ra tại sao anh ta lại tỏ ra thân thiết như vậy, có lẽ là đã học được kỹ năng đặc biệt nào đó.
Năm phút sau, Ôn Hàm đã đến đích: Y quán.
Y quán rất lớn nhưng lại không có người chơi nào, chỉ có hai tiểu đồng trạc bảy tám tuổi đang chơi trò đố dược liệu. Một trong hai đứa phát hiện ra Ôn Hàm, thấy cô đứng bên cạnh một lúc không nói gì, nó lại cúi đầu chơi tiếp.
Một tiểu đồng bịt mắt lại, tiểu đồng kia từ trong đống dược liệu trước mặt tùy tiện lấy ra một loại đặt vào giữa hai người. Tiểu đồng bịt mắt bỏ tay ra, sau đó đoán tên dược liệu. Nếu đoán đúng thì sẽ đổi vai, nếu đoán sai thì phải tiếp tục đoán loại tiếp theo. Trước khi bắt đầu, hai đứa sẽ cùng nhau nghiên cứu dược liệu một chút.
Tuy là trò chơi nhưng rõ ràng là để rèn luyện khả năng phân biệt dược liệu.
Ôn Hàm đứng bên cạnh xem một lúc, chỉ vài phút đã nhận biết được gần hết hơn hai mươi loại dược liệu. Thấy hai tiểu đồng không có ý định đổi sang một đợt dược liệu khác để chơi tiếp, Ôn Hàm đợi họ kết thúc rồi mới hỏi: "Chào hai cháu, Tống đại phu có ở đây không?"
"Sư phụ nói phải đọc được tên của những dược liệu này mới được gặp người." Tiểu đồng quay mặt về phía Ôn Hàm tên là Bạch Thanh, trả lời câu hỏi trước.
Ôn Hàm nhìn đống dược liệu trước mặt hai đứa. Trò chơi vừa rồi của chúng là tiết lộ trước đề bài sao?
"Bạc hà, lười ươi, kim ngân hoa, cúc hoa, cam thảo..."
Ôn Hàm đọc một lèo tên của tất cả các loại dược liệu, hai tiểu đồng nghe mà mắt chữ A mồm chữ O.
[Hệ thống: Độ hảo cảm của tiểu đồng [Bạch Thanh] +2, độ hảo cảm hiện tại 21. ]
[Hệ thống: Độ hảo cảm của tiểu đồng [Đông Thanh] +2, độ hảo cảm hiện tại 11. ]
Không ngờ độ hảo cảm ban đầu của hai tiểu đồng lại chênh lệch lớn như vậy, Ôn Hàm có chút kỳ quái.
Ngay giây tiếp theo, Bạch Thanh gào lên: "Sư huynh ơi làm sao bây giờ? Sư phụ bảo ai không đọc được tên dược liệu thì đuổi đi, chứ không nói đọc được hết thì phải làm sao!"
"Câm miệng!" Đông Thanh, người bị hỏi, ngắt lời đứa sư đệ ngốc nghếch, rồi ngẩng đầu nhìn Ôn Hàm: "Sư phụ đi lên trấn trên mua dược liệu rồi, hiện không có ở nhà."
"Không sao, ta có thể đợi." Ôn Hàm không để tâm, dù sao trời cũng sắp tối, tối nay cô cũng không có kế hoạch gì khác.
Ôn Hàm vừa dứt lời, Bạch Thanh lập tức nói: "Sư phụ tối nay không về được đâu, người phải đi nhìn trộm..."
Đông Thanh đã kịp bịt miệng cậu ta lại trước khi cậu ta nói ra mấy chữ cuối cùng, rồi giải thích với Ôn Hàm: "Sư phụ phải đến y quán khác để học trộm bí phương mới."
Ôn Hàm gật gật đầu, cách nói này nghe hợp lý hơn.
"Không phải, người rõ ràng là đi nhìn trộm Xuân Nương..." Bạch Thanh, được Đông Thanh thả tay ra để thở, lại bắt đầu nói.
Đông Thanh: "..."
Sư phụ ơi người mau về đi! Không về nữa là danh tiếng bay sạch bây giờ.
Ôn Hàm: "..."
Cô nghĩ Tống đại phu chắc chắn sẽ hối hận vì đã nhận tên đồ đệ này. Mấy câu nói của cậu ta cứ như thể sợ sư phụ mình còn chút danh dự nào để mất vậy.
Bạch Thanh đã lỡ lời, Đông Thanh muốn ngăn cũng không ngăn được nữa, đành lặng lẽ thu tay về.
Nhìn Ôn Hàm, rồi lại nhìn đứa sư đệ xui xẻo của mình, Đông Thanh tức khắc cảm thấy đời thật lắm gian truân.
Ôn Hàm vốn định đi ra ngoài chờ, nhưng khi nhìn thấy bức tường đầy những ngăn kéo ở phía sau thì cô dừng bước. Cô muốn nhân tiện làm quen thêm một chút với các loại dược liệu. Mặc dù cuốn sách mà bà chủ tiệm bán đều có ghi chép cả, nhưng dù sao thì hình ảnh và vật thật vẫn có sự khác biệt.
Ở đây thì khác, bên ngoài mỗi loại dược liệu đều có ghi tên.
"Ta có thể xem các loại dược liệu ở đây được không?" Ôn Hàm hỏi Đông Thanh. Tuy độ hảo cảm của Bạch Thanh cao hơn, nhưng người có thể quyết định bây giờ lại là Đông Thanh.