Ôn Hàm biết với tốc độ này thì mình chắc chắn không đuổi kịp, nên cũng không phí công vô ích mà chỉ đứng tại chỗ nhìn theo.
Nghe thấy phía sau không còn tiếng động, chú thỏ chạy sau quay đầu lại, nhìn Ôn Hàm thật sâu rồi mới rời đi.
Ôn Hàm dở khóc dở cười. Cô lớn từng này rồi mà còn bị thỏ lừa.
Nhưng thế cũng tốt. Ôn Hàm đứng dậy, một con thỏ thông minh có linh tính như vậy, dù có bắt về cô cũng chẳng biết phải làm gì với nó.
Rời khỏi khu rừng, Ôn Hàm đi thẳng về phía cây hạt dẻ.
So với táo, hạt dẻ khó hái hơn nhiều vì lớp vỏ ngoài đầy gai, tay không hái chắc chắn không được. Ôn Hàm vốn định dùng gậy đập, nhưng gõ vài cái lại thấy không hiệu quả. Thường phải gõ đến ba, bốn nhát mới rụng được một quả, năng suất quá thấp.
Suy nghĩ một lát, Ôn Hàm lấy ra một sợi dây thừng, buộc chủy thủ vào một đầu gậy gỗ, làm thành một công cụ cắt tỉa đơn giản. Sau đó cô giơ cao lên, cắt đứt phần cuống của quả hạt dẻ.
Cách này nhanh hơn nhiều, về cơ bản mỗi lần chạm vào đều có thể cắt đứt.
Nửa giờ sau, Ôn Hàm nhìn ba lô đã chật cứng, biết mình phải trở về. Suy cho cùng vẫn là do ba lô quá nhỏ. Ôn Hàm quyết định về nhà sắp xếp lại đồ đạc bên trong.
Tổng cộng có chín tổ hạt dẻ. Về đến nhà, cô dùng gậy gỗ đập hết ra một lượt, lót một lớp vải thô rồi tách hạt dẻ bên trong ra. Vẫn còn một lớp vỏ lụa màu nâu bên ngoài cũng cần phải bóc.
Bóc trực tiếp khá khó, Ôn Hàm dùng chủy thủ khứa hai đường trên vỏ hạt dẻ rồi ném vào nồi, đợi luộc chín mới bóc.
Dầu trong gói gia vị dùng nhanh nhất. Ôn Hàm liếc nhìn khoản tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, biết rằng số tiền này không giữ được rồi. Một vại dầu lớn cộng thêm một túi muối đã tốn hết 88 đồng. Đây còn là giá bà chủ tiệm ưu ái cho cô, vậy mà Ôn Hàm vẫn cảm thấy tim đau như cắt.
Cô đem hạt dẻ đã luộc chín nghiền nát rồi dùng dầu xào, giữa chừng cho thêm chút mật ong còn lại vào. Hạt dẻ sau khi xào xong dính lại thành một khối lớn. Không có dụng cụ phù hợp, Ôn Hàm tìm một cái chén trà, nặn ra từng viên bánh nhỏ.
[Bánh Hạt Dẻ Mật Ong (sơ cấp) x16. ]
[Kỹ năng [Nấu Nướng] kinh nghiệm +160. ]
[Hệ thống: Kỹ năng [Nấu Nướng] đã thăng cấp lên [Đăng đường nhập thất] (40/300). ]
Cô tạm thời không cần thể lực nên chỉ cắt một miếng nhỏ nhất ra nếm thử. Bánh hạt dẻ mềm mại, ngọt thơm, cắn một miếng là ngập tràn hương vị của hạt dẻ. Điểm trừ duy nhất là hơi khô và nghẹn.
Phải nghĩ cách làm thêm chút đồ uống mới được, Ôn Hàm nghĩ.
Như thường lệ, cô gửi một nửa cho Tùy Phong. Nhìn đồng hồ đã 5 giờ chiều, Ôn Hàm quyết định đi giao nhiệm vụ trước, tiện thể mang chút đồ ăn cho thôn trưởng và bà Khuông. Hai người họ đã giúp cô không ít. Bà chủ tiệm tạp hóa cũng phải gửi một phần. Số còn lại thì đem bán, dù sao cũng cần tiền mua gia vị.
Tính toán trong lòng xong, Ôn Hàm mở cửa.
Ngay giây tiếp theo, mấy cục bông lông đen tuyền từ ngoài cửa lăn vào.
Chỉ mất một giây là Ôn Hàm có thể xác định được thứ vừa lăn vào là cái gì.
Là thỏ.
Mấy cục bông lông đen tuyền đã hiếm thấy, mà lại còn có đôi tai dài thì lại càng hiếm thấy hơn.
Con lớn nhất ngẩng đầu nhìn Ôn Hàm, rồi cúi xuống hích mấy đứa nhỏ lên phía trước. Cả nhà mấy miệng ăn cùng nhau hướng về phía cô.
Ôn Hàm có chút tò mò không biết làm thế nào mà bầy thỏ này né được người chơi. Dù sao thì khu vực gần rừng cũng có rất nhiều người, cứ nghe thấy chữ "sống" là mắt họ lại sáng rực lên. Nếu chỉ có hai con thỏ lúc trước thì cô đã không ngạc nhiên đến thế. Bây giờ là hai lớn ba nhỏ, ba đứa tí hon kia rõ ràng là con của chúng, cả tốc độ lẫn lực chiến đều rất thấp, nếu đụng phải người chơi thì gần như không thể thoát khỏi số phận bị tóm gọn.
Nhưng dù sao đi nữa, chúng nó cũng đã tìm đến tận cửa rồi. Ôn Hàm nhìn mấy chú thỏ con đang ngước đôi mắt đầy mong đợi về phía mình.
Thôi thì, giữ lại vậy.
Cô vào bếp tìm một cái sọt tre. Đây là cái sọt cô tiện tay đan lúc học bện dây thừng với bà Khuông, mang về rồi thì vứt đại vào một góc. Giờ điều kiện chỉ có thế, đành để mấy chú thỏ chịu ấm ức một chút vậy.
"Vào đi." Ôn Hàm liếc nhìn bầy thỏ đang nối đuôi nhau vào nhà.
Con lớn nhất ngẩng đầu nhìn Bạch Vị trong lòng Ôn Hàm, vẻ mặt rõ ràng là đang có ý kiến về sự đối xử bất công này.
"Nó có một mình, còn các ngươi có tận năm đứa." Ôn Hàm giơ một ngón tay chỉ vào Bạch Vị, rồi lại xòe cả bàn tay ra chỉ về phía bầy thỏ.
Dường như đã hiểu ý, con thỏ đầu đàn dẫn vợ con chui vào sọt tre.
[Hệ thống: Nhận nuôi [Thỏ Xám] và [Thỏ Trắng] thành công. ]
[Hệ thống: Độ thân mật hiện tại của thú cưng là 21, kích hoạt liên kết tạm thời (độ thân mật của thú cưng lớn hơn 60 mới có thể tiến hành liên kết vĩnh viễn). ]
[Hệ thống: Độ thân mật hiện tại của thú cưng là 23... ]
[Hệ thống: Thú cưng [Thỏ Xám] độ thân mật +2, độ thân mật hiện tại 23. ]
[Hệ thống: Thú cưng [Thỏ Trắng] độ thân mật +2, độ thân mật hiện tại 25. ]
So với hai con lớn, tên của ba đứa nhỏ được đặt tùy tiện hơn nhiều: Thỏ Cả, Thỏ Hai và Thỏ Ba. Chúng cũng không có thanh độ thân mật, giống hệt mấy con vịt con. Tuy đặt tên có hơi qua loa nhưng lại cực kỳ tiện lợi. Cứ theo thứ tự này, sau này có thêm thỏ con thì sẽ gọi là Thỏ Bốn, Thỏ Năm, Thỏ Sáu, cứ thế xếp hàng dài xuống.
Nhớ lại lúc trước Thỏ Trắng thích ăn táo, Ôn Hàm lấy một quả từ ba lô ra, cắt thành sáu miếng, đưa cho Bạch Vị một miếng, năm miếng còn lại chia cho năm con thỏ.
Kẻ được thiên vị lúc nào cũng chẳng biết sợ là gì. Bạch Vị ôm miếng táo, rúc vào trong chiếc giỏ nhỏ của mình nhìn xuống, cứ ăn một miếng lại liếc một cái, ăn một miếng lại liếc một cái, thỉnh thoảng còn kêu lên một tiếng.