Thế giới 2 - Chương 50: Đại chiến sinh tồn

Tận Thế Luân Hồi

Tòng 0 17-08-2025 23:33:29

Cô bé vội gật đầu, đáp: "Em tên Trình Thiến, mọi người hay gọi em là Tiểu Thiến. Nó là Bàn Bàn, lúc nào cũng theo em." "Trò chơi này còn cho mang chó vào nữa à?" Tần Diệc thấy hơi buồn cười. Cô hỏi: "Em đi một mình à? Trước đây từng tham gia trò chơi rồi đúng không?" Dù là một cô bé, cô cũng không lập tức lơi lỏng cảnh giác. Ai biết được cô bé này có phải là dạng "loli bạo lực" không? Trình Thiến đáp: "Em tham gia một lần nhiệm vụ tân thủ rồi, nhiệm vụ là..." Qua lời kể của cô bé, Tần Diệc mới biết, thế giới ban đầu của cô bé xảy ra thảm họa băng giá. Cái lạnh không kéo dài liên tục mà vài ngày lại xuất hiện một lần, thời gian không có quy luật, mỗi lần xuất hiện đều có rất nhiều người bị chết cóng. Chính phủ tìm cách xây dựng một khu trú ẩn dưới lòng đất, cô bé cùng bố mẹ và con chó nhỏ đến đó. Một buổi sáng tỉnh dậy, cô bé thấy mình được đắp rất nhiều quần áo dày, còn bố mẹ cô bé ngồi trước đống lửa đã tàn, đều đã chết cóng. Đúng lúc có một đội người khác đi qua, cô bé xin đi cùng họ, khó khăn lắm mới đến được khu trú ẩn. Sau khi đến nơi thì trò chơi này xuất hiện. Nhiệm vụ tân thủ là thế giới zombie. Lúc vào game, cô bé xuất hiện cùng một nhóm người. Thấy cô bé còn nhỏ, con chó lại đáng yêu nên mọi người đều cùng nhau bảo vệ, vì vậy gần như không gặp nguy hiểm gì. Chỉ có lần này, cô bé một mình bị dịch chuyển đến đây, lại vì những luật lệ kia mà sợ bị các người chơi khác giết nên khi nghe thấy tiếng xe ô tô bên ngoài, cô bé đã trốn đi. Vốn dĩ sẽ không bị phát hiện nhưng con chó nhỏ trong lòng đột nhiên cựa quậy một chút, tay cô bé chạm vào kệ hàng nên mới bị Tần Diệc phát hiện. Tần Diệc thấy cô bé không giống đang nói dối, hơn nữa bây giờ cũng chưa đến lúc phải giết người cướp vị trí trong khu an toàn nên mới thu lại chiếc xẻng, nói với cô bé: "Nếu em cứ ở đây, chắc chắn sẽ chết khát chết đói. Nếu không sợ thì có thể đi cùng chị." Nửa tiếng sau, Tần Diệc lái chiếc xe van chở đầy quần áo và vật dụng, ghế phụ là cô bé Trình Thiến. Cô bé luôn ôm con chó, con chó cũng rất ngoan ngoãn để cô bé ôm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô bé một cái. Trình Thiến vuốt ve con chó, quay đầu hỏi Tần Diệc: "Chị Tần, chúng ta đi đâu vậy ạ?" Tần Diệc lái xe, không quay đầu lại, nói: "Đi tìm đồ ăn và nước uống. Em không đói không khát à?" Trình Thiến xoa bụng, lắc đầu: "Giờ thì chưa đói nhưng chắc Bàn Bàn đói rồi. Khi nào chúng ta mới tìm được đồ ăn ạ?" Tần Diệc nói: "Chắc khoảng hai ba tiếng nữa." Thị trấn nhỏ này hơi hẻo lánh, quãng đường đến thành phố C cũng cần chừng đó thời gian. Ra khỏi thị trấn còn một đoạn đường đất, sau đó mới lên đường quốc lộ. Dọc đường vẫn thấy không ít xe cộ bỏ hoang đậu giữa đường, có chiếc có xác chết, có chiếc thì trống không. Tần Diệc không biết họ đã gặp chuyện gì cũng lười suy nghĩ, chỉ xuống xe lấy hết xăng từ mỗi chiếc. Phía trước vẫn còn thị trấn, cô gọi Trình Thiến cùng xuống tìm vài nhà, vẫn tình trạng như thị trấn trước, chẳng tìm được chút đồ ăn thức uống nào. Vậy là đành nhịn đói tiếp tục lên đường. Trình Thiến không sợ người lạ, suốt quãng đường đã kể hết chuyện của mình từ nhỏ đến lớn, cả những câu chuyện về con chó cũng kể cho Tần Diệc nghe không ít. Có người nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều. Khoảng gần ba tiếng sau, xe của họ cuối cùng cũng vào đến thành phố C. Nhưng từ thành phố C đến hồ chứa nước, lại còn hơn hai tiếng đường nữa. Xe vào thành phố thì dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi. Trình Thiến để con chó nhỏ trên xe, cùng Tần Diệc vào tìm đồ. Cửa kính của cửa hàng tiện lợi đều bị đập vỡ, đồ đạc trên kệ gần như không còn ở vị trí cũ, vừa nhìn đã biết có người đến lục soát quy mô lớn.