Thế giới 1 - Chương 27: Người cá biến dị

Tận Thế Luân Hồi

Tòng 0 17-08-2025 23:33:29

Hồ Lai lắc đầu, đáp: "Không nói, chỉ nói nhiệm vụ chia làm nhiều cấp độ, chỉ khi đến nhiệm vụ cao cấp cô ta mới trả lời câu hỏi này." "Vậy sao..." Tần Diệc thấy lòng chùng xuống. Nhiệm vụ tân thủ mà đã đáng sợ thế này rồi, nhiệm vụ cao cấp còn khó đến mức nào nữa? Mà đến được cấp cao cũng chỉ là được trả lời câu hỏi đó mà thôi. Trả lời xong rồi thì sao? Còn phải trải qua bao nhiêu nhiệm vụ nữa? Tất cả đều là ẩn số, Tần Diệc thậm chí còn lo lắng không biết mình có sống sót được đến lúc đó không. Nhưng cô không thể dội gáo nước lạnh vào người khác, bèn cười nói: "Vậy thì anh có phúc rồi, sau này còn được gặp lại vợ con nữa!" "Đúng vậy, cô đừng nhìn tôi thế này chứ vợ tôi đẹp lắm, con gái còn đẹp hơn vợ nữa! Mắt to hai mí, mũi cao, mặt trái xoan, lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện..." Hồ Lai đột nhiên bắt đầu khoe con gái, cái tính vô tư của gã thậm chí đã hoàn toàn bỏ qua những con quái vật đột biến mà Tần Diệc kể lúc trước. Tần Diệc cũng không nhắc lại, im lặng lắng nghe, nghe gã kể rất nhiều chuyện con gái gã đã làm. Bên ngoài trời bắt đầu hửng sáng. Hồ Lai vừa kể đến chuyện con gái tự tay làm thiệp chúc mừng Ngày của Cha cho gã, Tần Diệc nghe cũng thấy thú vị thì ngoài cửa bỗng vọng vào tiếng bước chân. Hồ Lai lập tức ngừng nói, còn ra hiệu cho Tần Diệc im lặng. Hai người im lặng đến mức tiếng thở cũng cố ý ghìm nhẹ đi rất nhiều. Qua cánh cửa, tiếng động bên ngoài nghe có vẻ hơi nặng nề. "Sao cửa này không mở được?" Một giọng nói xa lạ vang lên, đồng thời có tiếng người va vào cửa. Hồ Lai cẩn thận bật đèn pin, ghé sát lại phía Tần Diệc, hạ giọng hỏi: "Không phải bọn họ chứ?" "Bọn họ" ở đây đương nhiên là chỉ Văn Trọng, Trọng Minh. "Không phải." Tần Diệc vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào cửa, lắc đầu. Hồ Lai khẽ hỏi: "Làm sao bây giờ?" Tần Diệc chỉ vào con dao lóc xương trên đất: "Cầm lấy trước đã, lát nữa xem tình hình." Hồ Lai cẩn thận nhặt con dao lên, Tần Diệc cũng nắm chặt con dao nhọn mang theo bên người. Ngoài cửa, sau khi người đó cố sức tông mạnh mấy cái, chiếc bàn trà dùng để chặn cửa hơi dịch chuyển một chút, khiến cánh cửa hé ra một khe hở. Ngay sau đó, tiếng tông cửa dừng lại, bên ngoài im phăng phắc như chưa từng có ai xuất hiện. Hồ Lai lập tức thở phào nhẹ nhõm, quay sang định nói chuyện với Tần Diệc thì vừa mở miệng, Tần Diệc đã nhanh chóng bịt miệng gã lại. "Đừng lên tiếng." Cô hạ giọng cực thấp. Lúc trước, bên ngoài vang lên tiếng bước chân rồi mới đến tiếng nói của người đó, nghĩa là dù có cách một cánh cửa nhưng nếu người đó di chuyển thì vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân. Nhưng vừa rồi, bên ngoài chỉ đột nhiên im lặng, chứ không hề có tiếng bước chân của người đó đi xa. Vậy thì có khi nào người đó vẫn đang đứng ngoài cửa, áp tai vào cửa để nghe ngóng động tĩnh bên trong không? Dù sao thì sau khi đẩy hé được cửa, chắc chắn người đó đã nhận ra sau cánh cửa này có vật gì đó chặn lại. Nghĩ xa hơn một chút sẽ đoán được trong phòng này có người. Bên trong và bên ngoài cánh cửa, tất cả đều đang lặng lẽ chờ đợi. Trời bên ngoài đã hửng sáng hơn một chút. Dù mây đen vẫn giăng kín và mưa không ngớt nhưng có lẽ do ảo giác, trông có vẻ sáng sủa hơn hôm qua. Phòng khách đã có thể nhìn thấy ánh sáng. Tần Diệc và Hồ Lai cẩn thận đứng dậy khỏi ghế sofa, tay nắm chặt vũ khí, nhẹ nhàng tiến về phía cửa phòng. Tần Diệc đi trước, không gây ra bất kỳ tiếng động nào khi đến gần chiếc bàn trà trước cửa. Thế nhưng, sau lưng cô đột nhiên vang lên một tiếng "bộp". Tần Diệc khựng lại, quay đầu nhìn thì thấy Hồ Lai đang gãi đầu ngượng ngùng: "Đứng không vững, suýt nữa thì ngã." "..." Giờ thì có ẩn nấp cũng vô ích. Tần Diệc khẽ ho một tiếng, quay mặt ra cửa, định lên tiếng thì bất ngờ nghe thấy giọng nói từ bên ngoài vang lên trước.