Thế giới 1 - Chương 20: Người cá biến dị

Tận Thế Luân Hồi

Tòng 0 17-08-2025 23:33:30

"Ngửi thấy không, mùi tanh của cá." Văn Trọng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khổng lồ, vừa nói, vừa nhặt cây chổi ở cạnh cửa lên, chọc chọc vào khuôn mặt đó. Khuôn mặt khổng lồ không hề có ý định lùi lại, ngược lại còn không ngừng chen vào phòng, khiến mắt và miệng trên mặt bị ép đến biến dạng. Tần Diệc cũng đến bây giờ mới phát hiện ra nó có mùi tanh của cá, mùi này không hề nhẹ, chẳng qua vì lúc trước bọn họ quá sợ hãi, không ai để ý đến chuyện này. Khuôn mặt khổng lồ vẫn tiếp tục chen vào trong. Hồ Lai "A" một tiếng, giọng nói lập tức đầy khí thế: "Thì ra không phải ma à, thế thì sợ cái quái gì! Tất cả tránh ra, một dao của tôi là xong đời nó, dám dọa bố!" Gã vừa nói vừa cầm dao phay đi tới, vẻ mặt hung tợn khác hẳn lúc trước. Tần Diệc lùi xa ra, để lát nữa máu không bắn vào người. Hồ Lai giơ dao phay lên, chém mạnh xuống! Một tiếng "phập", dao phay ngập sâu vào thịt, lún sâu vào khuôn mặt khổng lồ! Ngay sau đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên. Nhưng... Tiếng hét này, không phải phát ra từ khuôn mặt khổng lồ trước mắt. Tiếng đó nghe có vẻ hơi xa, thậm chí bọn họ suýt nữa không nghe rõ. Cái miệng rộng ngoác dính đầy máu thịt trên khuôn mặt khổng lồ đóng mở, những chiếc răng nanh tam giác dính máu va vào nhau kêu lách cách. Bốn người nhìn nhau, Hồ Lai thử rút dao phay ra, rồi lại chém thêm một nhát nữa. Tiếng hét thảm thiết tiếp tục vang lên, vẫn mơ hồ không rõ. "Hình như... tiếng phát ra từ bên ngoài?" Trọng Minh chỉ về phía bên trái: "Nếu không nghe nhầm thì là ở đằng đó. Khoảng cách chắc không xa lắm, chỉ vì cách nhiều bức tường nên nghe có vẻ rất xa." "Rốt cuộc đây là cái thứ quái quỷ gì vậy!" Hồ Lai sắp phát điên: "Rõ ràng tôi chém nó, sao ở chỗ xa kia lại có tiếng kêu!" Gã vừa nói xong, đột nhiên, dưới chân rung chuyển. Tần Diệc vội vịn vào tường, nhìn mọi thứ trong phòng bắt đầu rung lắc dữ dội, sắc mặt biến đổi: "Động đất à?" Sự rung chuyển này ngày càng mạnh, đồ đạc trong phòng bắt đầu nghiêng ngả đổ sập, bình hoa các loại đều rơi xuống đất vỡ tan tành, người cũng bắt đầu đứng không vững. Trọng Minh khuỵu một gối xuống đất, một tay vịn vào bàn trà trước mặt, sắc mặt khó coi như người chết: "Các người có xem loại phim đó không, quái vật khổng lồ ẩn mình dưới lòng đất, một ngày nào đó nó trồi lên khỏi mặt đất, cả thành phố vốn được xây dựng trên mặt đất đều... biến thành đống đổ nát!" Hồ Lai vịn vào tường, khó khăn nói: "Không thể nào, chúng ta không thể xui xẻo đến thế chứ?" Khuôn mặt khổng lồ bị kẹt ở cửa vẫn luôn muốn chui vào, đột nhiên lùi lại, không chút lưu luyến mà nhanh chóng lùi ra sau, biến mất ở góc rẽ cầu thang. Tần Diệc quay đầu nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt khổng lồ áp sát vào cửa sổ ở đó cũng không biết từ lúc nào đã lùi ra xa. Một ít cát bụi rơi xuống, đậu trên vai Tần Diệc. Cô ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng kinh hãi, trần nhà phía trên đã xuất hiện những vết nứt! Nhìn kỹ lại, ngay cả tường cũng đã bắt đầu xuất hiện những vết rạn. Tòa nhà này hình như sắp sập rồi. "Nếu nhà sập, chúng ta sẽ rơi xuống nước! Dưới nước chắc chắn có rất nhiều cá biến dị, rơi xuống đó là chết chắc!" Trọng Minh sắc mặt nặng nề nói: "Bây giờ mỗi người tự tìm cách thoát thân đi." Dưới chân nứt ra một khe hở lớn, Tần Diệc phản ứng cực nhanh né ra, chưa kịp đứng vững, đã bị cảm giác mất trọng lượng làm cho ngã sõng soài trên mặt đất. Ngôi nhà bắt đầu sụp đổ. Giọng nói của Văn Trọng lúc này vang lên: "Nếu nó bị kẹt ở cửa thì làm sao nó xuất hiện trong phòng trên lầu được? Lại làm sao đuổi theo chúng ta xuống đây được?" Ngôi nhà nghiêng ngày càng dữ dội, cùng với một cơn rung chuyển mạnh, cả tầng lầu đều sụt xuống một đoạn. Không ai nghĩ đến vấn đề Văn Trọng đưa ra, việc quan trọng nhất lúc này là chạy trốn.