Thế giới 1 - Chương 43: Người cá biến dị

Tận Thế Luân Hồi

Tòng 0 17-08-2025 23:33:29

Cảm giác nhầy nhụa, ghê tởm khi chạm vào nó, có lẽ cô sẽ không bao giờ quên được. Vết thương ở cánh tay có hình chữ U, những dấu răng vừa nhọn vừa nhỏ. Tần Diệc không dám nghỉ ngơi nhiều, lập tức ra ngoài mở chai nước khoáng rửa vết thương, sau đó băng bó lại. Mãi đến khi ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại, cô mới nhận ra tim mình đập rất nhanh. Loại quái vật này còn đáng sợ hơn cả những con người cá tuy to lớn nhưng trí tuệ lại có hạn. Nó quá nhỏ, tốc độ lại nhanh, lực cắn càng kinh khủng hơn! Đây là cô đã có sự chuẩn bị mà còn không hoàn toàn tránh được, bây giờ cánh tay vẫn còn đau nhói. Còn Doãn Trạch và Hồ Lai lúc đó có lẽ hoàn toàn không phát hiện ra con quái vật, bị tấn công bất ngờ, Doãn Trạch liền bị cắn ngay vào cổ! Chính vì điều này, Hồ Lai mới la hét lên đúng không? Còn việc sau đó bị đuổi ra khỏi tòa nhà này, là do tiếng la hét đã dụ đám người cá đến. Mà Doãn Trạch đã bị cắn trúng, cổ yếu ớt hơn cánh tay nhiều, một cú cắn đó, anh ta có lẽ đã không còn sức phản kháng, chỉ có thể chết ở đây như vậy... Tần Diệc nghỉ ngơi một lát vào nhà vệ sinh thu dọn sơ qua thi thể Doãn Trạch. Bụng anh ta bị khoét một cái lỗ, Tần Diệc phát hiện nội tạng bên trong cũng bị gặm nhấm không ít. Di chuyển thi thể quá phiền phức, sau khi di chuyển còn phải dọn dẹp vết máu, nếu không nơi này sẽ trở nên rất hôi thối. Tần Diệc liền chọn cách di chuyển thức ăn, từng chuyến một chuyển toàn bộ thức ăn lên tầng thượng. Trong lòng tuy có chút lo lắng cho Hồ Lai nhưng đã qua lâu như vậy, cô cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể hy vọng gã có thể sống sót. Trong những ngày tiếp theo, tòa nhà này luôn rất an toàn, ngay cả một con người cá cũng không xuất hiện. Đến ngày thứ hai mươi, cơn mưa rả rích cũng đã tạnh, những ngày còn lại, Tần Diệc mỗi ngày đều có thể thấy rõ nước ngập trên mặt đất đang rút xuống. Cô cũng mang ống nhòm lên, mỗi ngày rảnh rỗi lại dùng ống nhòm nhìn xuống dưới, có thể nhìn rõ trong nước có không ít loài cá biến dị bắt đầu bơi đi xa, có một số con kích thước khổng lồ, nước trên mặt đất đã không đủ để chúng bơi lội, giống như cá voi mắc cạn ở đó, cuối cùng bị người cá ăn thịt sống. Cho đến tận ngày thứ ba mươi, Tần Diệc vẫn không thấy bóng dáng một ai khác. Mang theo tâm trạng thấp thỏm, cô bình thản trải qua ngày cuối cùng ở thế giới này. Không một dấu hiệu báo trước, mắt cô bỗng tối sầm rồi lại sáng bừng, ngay sau đó, một giọng nữ máy móc vang lên. "Chúc mừng người chơi Tần Diệc hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, nhận được 20 điểm thưởng." Cùng lúc đó, Tần Diệc nhận ra mình đã quay trở lại căn phòng trước khi vào game. Cách bài trí trong phòng vẫn y hệt như lúc cô rời đi, trông vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp, còn mang lại cảm giác ấm cúng, thoải mái. Ba mươi ngày trôi qua, nhìn lại nơi này, quả thực có cảm giác như đã qua một kiếp. Cô nhắm mắt lại, hỏi: "Tôi có thể hỏi kết quả của những người khác không?" Giọng nữ máy móc đáp: "Người chơi có thể dùng một điểm để đổi lấy bản phát lại." Tần Diệc suy nghĩ một lát rồi nói: "Được." Màn hình bán trong suốt đặt trên bàn chợt lóe lên, sau đó hiện ra những hình ảnh vô cùng rõ nét. Tần Diệc vội vàng bước tới, dán mắt vào màn hình. Hồ Lai và Doãn Trạch đang lặng lẽ trốn trong nhà vệ sinh, vẻ mặt cả hai đều lộ rõ sự lo lắng. "Anh nói xem, kỹ năng của cô ấy dùng được bao lâu? Chẳng nói chẳng rằng gì với chúng ta đã tự mình xông ra ngoài, lỡ bị đám người cá đó phát hiện thì phải làm sao?" Hồ Lai cau mày, vừa nói vừa định đi ra ngoài: "Không được, tôi phải đi theo xem sao." Doãn Trạch vội kéo gã lại: "Anh không thấy lúc đi cô ấy còn cố ý quay đầu lại dặn chúng ta đợi sao? Ai mà chẳng muốn sống, nếu không nắm chắc sao cô ấy dám ra ngoài chứ? Biết đâu vốn dĩ không có chuyện gì, anh ra ngoài lại phá hỏng kế hoạch của cô ấy thì sao!"