Thế giới 1 - Chương 14: Người cá biến dị

Tận Thế Luân Hồi

Tòng 0 17-08-2025 23:33:30

Con quái lươn hét lên một tiếng thảm thiết kinh hoàng, cái chân người trên cánh tay trái bị nó ném đi, cánh tay mềm oặt quấn về phía Tần Diệc, đồng thời há miệng định cắn vào vai cô. Tần Diệc nhanh chóng rút dao, chém từ trên xuống dưới, trúng ngay cánh tay mềm đang quấn tới của nó! Vì không có xương nên một nhát dao này lại chém đứt lìa cánh tay đó. Nhưng cùng lúc đó, miệng của con quái lươn đã sắp cắn vào vai cô. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tần Diệc há miệng, cắn vào mắt nó! Mùi tanh nồng nặc lập tức bao trùm khoang miệng, Tần Diệc nhắm mắt, cắn mạnh xuống! Nhãn cầu vỡ nát, tiếng kêu thảm thiết của con quái lươn gần như muốn làm thủng màng nhĩ. Tần Diệc phun ra một ngụm máu tươi lẫn với thủy tinh thể của mắt, nhân lúc nó đau đớn liền dùng sức đẩy nó xuống khỏi cây cầu ván. Cùng với tiếng "bõm" rơi xuống nước, cả người cô mềm nhũn, người đầy máu ngồi trên tấm ván, nôn ọe không ngừng. Mùi tanh trong miệng khiến cô chỉ muốn nôn cả dạ dày ra ngoài. Phía bên kia, năm người đã sớm chết lặng. Tần Diệc ngẩng đầu, hé cái miệng đầy máu cười với họ: "Không còn cách nào khác, phải sống chứ." Phía sau cửa sổ, năm người dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Tần Diệc đứng dậy, nhìn chằm chằm sân thượng đối diện một cách cẩn trọng, xác định không có động tĩnh gì nữa mới bước qua. Có lẽ vì trận chiến nguy hiểm vừa rồi, cảm giác sợ hãi khi ở trên cao lúc trước đã biến mất hoàn toàn, cô đi trên tấm ván hơi rung lắc, lại như đi trên đất bằng, thậm chí còn dám cúi đầu nhìn xuống mặt nước sâu thẳm bên dưới. Sau khi bước lên sân thượng, cô mới nhìn rõ đống đồ linh tinh đó. Một đống bìa carton vài ba cái vỏ đồ ăn, mấy mảnh vải bạt chống nước và... vô số cánh tay, cẳng chân trắng hếu! Mớ hỗn độn này chất cao gần thành một ngọn đồi nhỏ. Vì đủ thứ tạp nham lẫn lộn, cộng thêm ánh sáng nhập nhoạng, ban nãy Tần Diệc chẳng nhìn ra gì sất. Giờ đến gần hơn, thậm chí cô còn thấy rõ màu sơn móng tay hồng phớt trên một ngón tay cong queo. Có lẽ mùi tử khí đang phân hủy nồng nặc lắm nhưng người Tần Diệc có khi còn "thơm" hơn cả đống đó nên cô chẳng thấy có mùi vị gì đặc biệt. "Này, tháo dây ra!" Hồ Lai lớn giọng quát từ bên kia. Tần Diệc nghe vậy, cúi xuống gỡ dây, đám người bên đó liền nhanh chóng kéo lại. Người thứ hai sang là Văn Trọng. Anh ấy trèo lên tấm ván, một tay che mắt tránh mưa, đủng đỉnh bước tới. Cái vẻ nhàn nhã ấy cứ như thể đang đi du lịch vậy. Tần Diệc thầm nghĩ, cái loại người rõ ràng không sợ nhưng nhất quyết không chịu làm chim đầu đàn này... đúng là vừa đáng ghét vừa khôn lỏi. Văn Trọng nhảy xuống khỏi ván, ném chai nước khoáng trong tay cho Tần Diệc: "Đây, cầm lấy mà súc miệng đi." Xa xỉ đến thế cơ à? Tần Diệc tất nhiên không từ chối, mùi tanh tưởi trong miệng khiến cô chẳng buồn ngậm mồm lại. Chỉ có nửa chai nước khoáng, súc miệng qua loa đã hết sạch. Trong lúc đó, Hồ Lai và Trọng Minh cũng lần lượt sang tới. Hồ Lai vừa đặt chân xuống đất đã vỗ bốp vào vai Tần Diệc: "Không nhìn ra nha! Ra tay cũng ác phết đấy!" Tần Diệc bị gã vỗ một cái suýt nữa thì ngã dúi dụi. Chỉ còn lại Trần Sơn và Đoan Hoa ở bên kia. Đoan Hoa ngó nghiêng xuống dưới, không dám trèo lên, bèn đẩy Trần Sơn: "Anh qua trước đi, tôi, tôi đợi thêm chút nữa..." Trần Sơn bĩu môi, cố tỏ ra vẻ trời không sợ đất không sợ nhưng thực ra trứng dái cũng đang đánh lô tô. Nhưng giờ thì anh ta phải lên thôi. Sau khi Trọng Minh sang, người kéo dây đổi từ bên kia sang bên này. Trong lúc chờ Trần Sơn đi qua, Trọng Minh nhìn chằm chằm vào đống tay chân lẫn lộn với ve chai, xem xét kỹ lưỡng. Kính của hắn bị nước mưa làm cho nhòe đi, đành phải tháo xuống, rồi lại phải dí sát mặt vào hơn để nhìn.