Còn về ba hộp đồ hộp và một gói nhỏ thịt bò khô... số lượng ít đến mức hoàn toàn có thể bỏ qua.
Nước cũng là một vấn đề lớn.
Số nước hiện có chia ra mỗi người được nửa chai, nửa chai nước phải dùng trong bảy ngày!
Hơn nữa, một hai ngày không ăn no thì thôi, bữa nào cũng chỉ ăn nửa bụng, về sau sẽ càng ngày càng đói, càng ngày càng không có sức.
Đặc biệt là những người to con như Hồ Lai, nửa gói mì còn không đủ nhét kẽ răng. Mới đến ngày thứ ba, gã đã không chịu nổi, một hơi ăn liền ba gói mì.
Những người khác cũng không khá hơn là bao, vì vậy, cuối cùng mọi người chỉ ở lại được bốn ngày, Trần Sơn đã không nhịn được nói: "Không thể thế này được nữa, phải đi tìm đồ ăn. Nếu không đợi đến khi thức ăn hết sạch rồi đói bụng đi tìm đồ sẽ càng phiền phức hơn, lỡ gặp phải chuyện gì thì đến sức phản kháng cũng không có."
Trọng Minh đẩy gọng kính: "Bốc thăm đi, người nào bốc trúng thì buộc dây rồi qua, những người khác phụ trách giữ chặt dây."
Đây là cách công bằng nhất, Đoan Hoa lập tức đi tìm giấy bút, trước mặt mọi người xé ra sáu mảnh giấy vuông nhỏ, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn không để lại dấu vết lên một mảnh, rồi gấp lại, sáu mảnh giấy trông giống hệt nhau.
Tìm hai cái bát trong bếp úp vào nhau, sáu mảnh giấy được cho vào bát lắc một lúc, mọi người mặt mày nghiêm trọng cầm lấy một mảnh.
Tần Diệc đưa tay cầm lấy, từ từ mở ra, cùng lúc nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Trần Sơn, cô nhìn thấy vòng tròn trên mảnh giấy của mình. Tần Diệc cam chịu thở ra một hơi, đặt mảnh giấy lên bàn.
Hồ Lai ghé lại gần nhìn, rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Diệc: "Cô... có được không đấy?"
Tần Diệc liếm đôi môi khô khốc, đứng dậy nói: "Đừng ngồi nữa, mau đi chuẩn bị dây đi."
Văn Trọng nhún vai, là người đầu tiên đi về phía cửa sổ.
Tìm dây thừng không dễ nhưng tự làm dây thừng thì lại dễ, rèm cửa sổ nhà nào cũng vừa dày vừa dài, dùng vải rèm xoắn lại thành dây là được.
Sáu người cùng nhau làm, chẳng mấy chốc đã xoắn được một sợi dây vừa to vừa dài, Đoan Hoa còn lấy ra một cái gối lót vào bụng Tần Diệc rồi mới buộc chặt dây vào.
Bụng Tần Diệc bị siết hơi chặt, cô nuốt nước bọt, lòng rất căng thẳng.
Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo cô xui xẻo trở thành một phần sáu chứ?
Đi đến bên cửa sổ có bắc cầu ván, Tần Diệc hít sâu ba lần, cố gắng lắm mới bình tĩnh lại được một chút nhưng vừa trèo lên bậu cửa sổ nhìn xuống, chân lập tức hơi mềm nhũn.
"Này, nếu cô không được thì xuống đi, để tôi." Hồ Lai ghé sát lại, đưa tay nắm lấy một cánh tay của Tần Diệc.
Được người khác đỡ, Tần Diệc dường như không còn sợ hãi nữa. Cô cắn răng, quay đầu cười với gã: "Không sao, mọi người giữ chặt dây là được rồi."
Văn Trọng đi tới chỉ vào sân thượng đối diện: "Cô cứ nhìn chằm chằm vào đống đồ linh tinh trên sân thượng kia, mắt đừng nhìn xuống, sẽ không sao đâu, yên tâm đi."
Tần Diệc gật đầu, mím môi bước lên cầu ván.
Mưa lớn lập tức trút xuống người cô, những hạt mưa như những viên sỏi, hạt nào cũng mang theo lực rất mạnh, dù cách một lớp áo vẫn thấy đau rát.
Gần như ngay lập tức, cả người cô ướt sũng.
Tần Diệc nhanh chóng nằm rạp xuống, đôi mắt khó khăn mở ra trong làn mưa cố gắng nheo lại thành một đường nhỏ, nhìn chằm chằm vào đống đồ linh tinh trên sân thượng đối diện, chậm rãi bò dậy.
Dù dùng cả tay chân, tốc độ cũng không nhanh được.
Đoạn đường ngắn lúc mới rời khỏi cửa sổ còn đỡ, đến khi bò ra được một đoạn, tim cô không ngừng đập thình thịch.
Cả người như chìm trong trạng thái sung huyết, từng lỗ chân lông trên người đều tràn ngập nỗi sợ hãi.
Cô cố gắng không nhìn xuống dưới, chỉ chăm chăm nhìn vào đống đồ linh tinh trên sân thượng đối diện.
Đến khi bò đến giữa cầu, cô gần như sắp ngã quỵ trên đó.