Nghe Trọng Minh nói xong, Văn Trọng đi tới dùng sức gõ cửa hai cái.
Hồ Lai lập tức cười khẩy: "Chẳng lẽ còn có người mở cửa cho cậu à?"
Văn Trọng liếc gã một cái: "Anh lúc kích hoạt kỹ năng dễ thương hơn nhiều, phải không, thiếu nữ moe?" Mặt Hồ Lai lập tức tái mét.
Văn Trọng chậm rãi nói: "Nghe tiếng thì phía sau cánh cửa này e là đã ngập nước sâu lắm rồi."
Kết cấu của sân thượng đều na ná nhau, thường sẽ xây lan can tường rào cao.
Nếu lỗ thoát nước bị tắc, rất dễ khiến sân thượng ngập đầy nước.
"Có cần mở ra xem không?" Trần Sơn hỏi.
Trọng Minh nói: "E là không dễ mở đâu, đừng quan tâm đến cái này nữa, tìm cách sang tòa nhà bên cạnh trước đã."
Văn Trọng hất cằm về phía căn nhà kế bên, nói: "May thật, căn nhà đó trang trí theo kiểu cổ điển, cửa bên trong toàn làm bằng gỗ."
Trần Sơn gật đầu lia lịa: "Tháo mấy cánh cửa gỗ đó ra rồi đóng lại là ghép thành một tấm ván dài được ngay!"
"Này." Đoan Hoa mừng rỡ nói: "Lúc trước trên tầng mười chúng ta có thấy mấy cái đinh!"
Tần Diệc thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra tuy là ngày tận thế nhưng nhiệm vụ tân thủ này cũng không quá khó.
Nếu thật sự khó đến mức phải giết người cướp của... cô nhất thời cũng khó mà chấp nhận được.
Có cách rồi, mọi người lập tức hành động.
Việc tháo dỡ cửa hơi phiền phức nhưng kỹ năng cận chiến của Trần Sơn đã giúp ích rất nhiều, sức mạnh của anh ta thật đáng kinh ngạc. Điều đáng ghen tị hơn nữa là kỹ năng này không giới hạn số lần sử dụng, chỉ tiêu hao thể lực gấp bội.
Sau khi bốn tấm cửa được tháo xuống, Trần Sơn vừa thu lại kỹ năng liền mệt đến mức nằm vật ra giường.
Công việc còn lại do những người khác phụ trách.
Chiều cao của tấm cửa khoảng một mét tám lăm, trừ đi phần nối ở mỗi tấm, tấm ván ghép lại cuối cùng dài khoảng sáu mét.
Đinh sắt được đóng chi chít, khiến tấm ván vô cùng chắc chắn.
Nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ, mọi người lại chia nhóm đi tìm thêm vài cây sào dài, ví dụ như sào phơi đồ nhà nào cũng có.
Sau khi xếp những cây sào dài để gia cố thêm cho tấm ván, cây cầu ván dài sáu mét đã hoàn toàn hoàn thành.
Tòa nhà này hiện tại cao hơn tòa nhà kế bên hai tầng. Mấy người hợp sức nâng tấm ván xuống tầng dưới, từ từ đưa qua cửa sổ, nhích từng chút một cho đến khi đầu kia của tấm ván đặt lên sân thượng của tòa nhà đối diện. Sau đó...
Tần Diệc liếc nhìn xuống dưới qua cửa sổ, sống lưng bất giác lạnh toát: "Vậy ai qua trước đây?"
Không ai lên tiếng.
Dù sao thì đây cũng là một tòa nhà cao đến hai mươi tầng.
Cửa sổ của tòa nhà đối diện đều lắp lưới bảo vệ, muốn bắc cầu qua đó, chỉ có thể đặt lên nóc nhà.
Nhưng thực sự quá cao.
Dù cây cầu ván là do chính tay họ làm ra, biết là rất chắc chắn cũng không ai muốn là người đầu tiên thử nghiệm, lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn thì toi mạng!
Kể cả cây cầu ván có vững chắc nhưng bên ngoài trời vẫn đang mưa to, nếu đang đi trên cầu mà trượt chân...
Trong sự im lặng, Trần Sơn ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi thấy cũng không cần vội vàng làm gì, nhỡ đâu vài ngày nữa mưa tạnh thì sao?"
Lời này của anh ta thực ra rất không đáng tin nhưng những người khác lại không phản bác.
Thế là, sáu người tạm thời ở lại đây.
Tâm lý đà điểu này cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Thực ra, lý do quan trọng nhất là họ không tin tưởng lẫn nhau.
Nếu có người buộc dây vào eo rồi bò qua, những người khác giúp giữ dây, dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật cũng có thể kéo người đó lên.
Mọi người đều nghĩ đến cách này nhưng không ai đề xuất.
Tuy nhiên, họ cũng không ở lại được quá lâu.
Hai thùng mì gói đều là loại 24 gói, tổng cộng cũng chỉ có 48 gói, dù mỗi bữa mỗi người chỉ ăn nửa gói cũng chỉ đủ cho họ ăn trong năm ngày.
Thêm vào đó nửa thùng bánh mì, có thể cầm cự ở đây được bảy ngày đã là không dễ dàng.