Bên cạnh, ngón tay Trọng Minh gõ lên tờ báo trên bàn, trầm giọng nói: "Cho dù có muốn lục đục nội bộ cũng không cần vội vàng như vậy."
Trần Sơn hỏi: "Sao vậy? Trên báo viết gì à?"
"Tuy không biết ngày hiện tại nhưng trên báo nói, trận mưa lớn này mang tính toàn cầu, kéo dài hai tháng, đồng thời còn kèm theo bão tố. Vào ngày tờ báo này được phát hành, trên đó nói chính phủ đã cử tàu thuyền và trực thăng đến cứu trợ. Bên cạnh tin tức này còn có người dùng bút bi viết, chỉ có hai chữ "lừa đảo", trông nét bút rất mạnh, có vẻ rất tức giận."
Văn Trọng nhướng mày, nói: "Nói vậy, cuối cùng chính phủ không hề cử người đến cứu trợ à?"
Trọng Minh nhún vai, nói: "Ai biết được, ngày phát hành tờ báo chắc chắn là trước khi lũ lụt nhấn chìm nơi này, nếu không thì báo cũng không phát hành được. Thời gian người này viết những dòng chữ đó, rất có thể là sau một khoảng thời gian."
Sự thật rốt cuộc là thế nào, bọn họ bây giờ cũng không rảnh để tâm, quan trọng nhất vẫn là tìm cách sống sót qua ba mươi ngày này.
Bụng ai đó kêu lên hai tiếng, sáu người lấy ra ba gói mì ăn liền, mỗi người một nửa chia nhau ăn sống.
Hiện tại vật tư của họ có tổng cộng hai thùng mì ăn liền, nửa thùng bánh mì đóng gói chân không và một gói nhỏ thịt bò khô, ba hộp đồ hộp, còn có... một túi thức ăn cho chó.
Thức ăn cho chó là do nhóm của Trọng Minh tìm được, vừa nhìn thấy Hồ Lai đã tỏ ý khinh bỉ, Trọng Minh lúc đó nói: "Đến lúc đói quá, ngay cả thịt người anh cũng sẽ ăn."
Thế là, thức ăn cho chó cũng trở thành vật tư dự phòng.
Sau khi sáu người lót dạ qua loa, Văn Trọng phủi vụn thức ăn trên tay, nói: "Thế này đi, chúng ta lên tầng trên xem sao, tôi thấy tòa nhà này và tòa nhà bên cạnh không xa lắm, biết đâu có thể tìm được tấm ván nào đó bắc qua."
Tuy cách này không chắc có tác dụng nhưng trong thời gian ngắn dường như cũng không còn cách nào khác, sáu người lập tức ôm một ít vật tư đi lên tầng trên. Tiếng bước chân của sáu người trong tòa nhà yên tĩnh trở nên đặc biệt rõ ràng, mỗi người đều cẩn thận, ngoài tiếng bước chân ra không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Tần Diệc đi ở giữa, một tay xách túi thức ăn cho chó, một tay nắm chặt con dao nhọn, toàn thân mỗi một lỗ chân lông đều cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Ai biết được, liệu có còn con quái vật nào khác đột nhiên nhảy ra không.
May mà đi một mạch lên đến tầng thượng cũng không gặp phải con quái vật nào nữa.
Từ tầng mười ba lên tầng hai mươi mốt, Đoan Hoa và Trọng Minh thể chất không tốt lắm đều có chút thở dốc, Hồ Lai vì bị thương cũng thở không ra hơi, vết thương ở bụng thậm chí còn rỉ ra chút máu.
Đoan Hoa chịu trách nhiệm băng bó lại cho gã, những người khác thì đi xem xét tình hình xung quanh trước.
Vì là tầng thượng, bên cạnh là lối đi lên sân thượng nên hai ba tầng lầu phía trên này mặt đất đều ẩm ướt, nước mưa bên ngoài chảy vào qua cánh cửa sân thượng.
Tần Diệc đi đến đầu cầu thang, đưa ngọn nến trong tay lại gần cửa sắt nhìn, có chút kinh ngạc phát hiện cánh cửa này không khóa.
Nhưng... nếu cửa không khóa, tại sao lại có thể đóng chặt như vậy?
Cô nghi ngờ đẩy cửa, cửa sắt lại không hề nhúc nhích, giống như bị khóa từ bên ngoài.
Điều này càng kỳ lạ hơn.
Cửa tầng thượng làm sao lại có khóa ở bên ngoài? Hơn nữa thời tiết như thế này, ai lại chạy lên sân thượng để khóa cửa?
"Sao vậy?" Tiếng hỏi của Trọng Minh truyền đến.
Tần Diệc quay đầu nhìn hắn, chỉ vào cửa sắt: "Cánh cửa này hình như bị người ta khóa từ bên ngoài."
Trọng Minh nghe vậy cũng lập tức nhíu mày, sải bước tới đẩy cửa, rồi lại kéo ngược vào trong, cuối cùng áp tai vào cửa, lại đẩy kéo một lần nữa.
Hắn nghe ngóng một lúc, trầm giọng nói: "Nghe có vẻ cửa bị người ta dùng thứ gì đó chốt từ bên ngoài." Động tĩnh bên này khiến bốn người còn lại cũng đi tới.