Hồ Lai siết chặt nắm tay, gồng lên làm nổi rõ cơ bắp trên cánh tay: "Tôi á, huấn luyện viên thể hình! Còn cô?"
"Tôi thất nghiệp." Tần Diệc cúi đầu. Cô từng là một nhà văn viết truyện kinh dị, sau này sức khỏe có vấn đề nên không viết nữa.
Khi đó, số tiền tiết kiệm của cô có lẽ cũng đủ cho quãng đời còn lại. Tiền kiếm thêm đối với người sắp chết cũng chẳng để làm gì nên cô dứt khoát bỏ bút.
Không ngờ sau này lại xảy ra chuyện khó tin như vậy.
Hồ Lai không biết nội tình, gật đầu nói: "Vậy chắc bố mẹ cô giàu lắm nhỉ?"
Tần Diệc cười khổ, bình thản đáp: "Tôi là trẻ mồ côi."
Hồ Lai sững người, gãi đầu nói: "Xin lỗi nhé... Bố mẹ tôi cũng mất hai năm trước rồi. Haizz, giờ nghĩ lại, ít nhất họ cũng không phải chịu khổ bị biến thành zombie."
Tần Diệc ngẩn ra, hỏi: "Zombie?"
"Ừ, sao thế?" Hồ Lai dừng tay, nhìn cô.
Tần Diệc hỏi: "Zombie mà anh nói trông như thế nào?"
Hồ Lai cười: "Thì giống như trong phim "The Walking Dead" ấy! Lúc đó tôi đang ở tỉnh khác, nửa đêm nửa hôm, tự nhiên có một đám zombie đập cửa. Tôi phải khó khăn lắm mới giết được mấy con rồi chạy thoát ra ngoài tìm được một chiếc xe, vừa tìm đồ ăn vừa trốn zombie, mãi mới về được đến nhà, kết quả... haizz, kết quả là bị chọn vào cái trò chơi quái quỷ này."
Tần Diệc cảm thấy dường như gã có điều gì đó che giấu nhưng cô không mấy để tâm. Lúc này, toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào những con zombie mà gã nhắc đến.
Bộ phim Mỹ "The Walking Dead" cô cũng từng xem. Lũ zombie trong phim vẫn giữ hình người, chỉ cần không bị đâm vào não thì sẽ không ngừng di chuyển, kể cả khi chỉ còn lại mỗi cái đầu cũng vẫn há miệng đòi cắn người.
Nhưng sao lại là loại zombie này cơ chứ?
Những con quái vật mà cô và Tiểu Lý gặp phải rõ ràng là loại bị đột biến, mang đặc điểm của động vật! Có con tiến hóa ra cặp càng như bọ ngựa, có con lại có sáu cánh tay, rõ ràng là hoàn toàn khác với zombie!
Quá kinh ngạc, Tần Diệc bật dậy: "Sao lại là zombie được? Chúng tôi gặp phải rõ ràng là những con quái vật đã tiến hóa đặc tính động vật mà!"
Hồ Lai giật mình vì hành động của cô, ngớ người một lúc mới hiểu cô đang nói gì, không khỏi nhíu mày: "Đặc tính động vật gì? Làm gì có con vật nào như thế?"
"Chính là... hai tay biến thành càng bắt mồi của bọ ngựa, có con thì miệng rất to, lưỡi rất dài, giống như ếch..."
Tần Diệc kể một mạch tất cả những loại quái vật đột biến mà cô từng thấy. Còn Hồ Lai, theo lời kể của cô, cằm càng lúc càng trễ xuống, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Một lúc sau, gã mới lắp bắp hỏi: "Chuyện, chuyện này là sao?"
Là sao ư? Ai mà biết được là sao?
Tần Diệc ngơ ngác ngồi lại xuống ghế sô pha, nói: "Anh kể kỹ hơn về tình hình của anh đi."
Hồ Lai biết vấn đề nghiêm trọng, bèn dừng việc đang làm, ngồi xuống đầu kia của ghế sô pha, tắt đèn pin. Trong bóng tối mịt mù, gã chậm rãi kể.
"Khoảng hai tháng trước khi zombie xuất hiện đã có người bắt đầu đổ bệnh. Triệu chứng ban đầu là chảy máu cam, sau đó sốt cao không hạ. Lúc đó tin tức liên tục đưa tin, nếu có người xuất hiện triệu chứng này thì phải lập tức đưa đến bệnh viện điều trị."
"Có một hôm tôi lái xe ra ngoài thì gặp một người đi đường, đang đi thì tự nhiên chảy máu cam. Tôi sợ quá vội gọi cấp cứu, rồi đứng đó đợi xe cứu thương đến. Kết quả cô đoán xem?"
Tần Diệc khoanh tay trước ngực: "Giờ này anh còn tâm trạng úp mở à?"
Hồ Lai cười hề hề, nói tiếp: "Sau đó tôi thấy họ đưa người đó lên xe cứu thương rồi đóng sầm cửa lại. Lúc đó tôi có phụ giúp khiêng người nên đứng gần, ngay trước khi cửa đóng hẳn, tôi nhìn thấy bên trong có mấy người đeo mặt nạ phòng độc, trói chặt tay chân người đó lại!"
"Nhưng lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì cả tin tức lẫn môi trường xung quanh tôi đều khá yên bình, hoàn toàn không có gì lạ. Ai mà biết được đó là do chính phủ cố tình ém nhẹm. Mấy ngày trước khi zombie bùng phát, trên mạng mới bắt đầu xuất hiện một vài video, hình ảnh."