Cô run rẩy giơ tay lên, chỉ về phía cửa sổ.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ tốt hơn trong phòng một chút, vì vậy tuy có cách một khoảng nhưng bọn họ vẫn nhìn rõ.
Một khuôn mặt người khổng lồ trắng bệch, đang áp sát vào cửa sổ đó! Cái miệng to hơn cả một người ngoác ra đến tận mang tai, để lộ khoang miệng đen ngòm bên trong...
"Ma...!" Hồ Lai hét lên một tiếng thất thanh, gần như ngay lập tức trốn sau lưng Văn Trọng.
Trọng Minh không động đậy nhưng chỉ vì hắn sợ đến mức không cử động nổi nữa.
Tần Diệc siết chặt con dao nhọn trong tay, véo mạnh vào người mình một cái, giọng nói không giấu được sự run rẩy: "Đừng, đừng sợ, nếu nó qua đây thì chọc vào mắt nó!"
"Nói, nói thì dễ!" Hồ Lai nói năng cũng lắp bắp: "Đừng có giấu nghề nữa, kỹ năng của các người còn chưa dùng mà!"
Trọng Minh cuối cùng cũng cử động, nhích người về phía cửa, vừa nói: "Kỹ năng của tôi là khiến người khác trong năm phút tới phải nói thật, anh chắc chắn muốn tôi dùng kỹ năng không?"
"Nói thật cái con khỉ!" Hai tay Hồ Lai sắp xé nát áo của Văn Trọng, khóc không ra nước mắt nói: "Cái kỹ năng vớ vẩn gì của cậu vậy!"
Văn Trọng dùng sức gỡ tay gã ra, nói: "Như Tiểu Diệc nói đó, nếu nó qua đây thì cứ chọc vào mắt nó trước. Thật ra cũng không đáng sợ lắm, chẳng qua chỉ là một khuôn mặt to hơn người bình thường một chút thôi..."
"Nói phét! Đây mà là to hơn một chút à!" Giọng Hồ Lai nghe như sắp khóc đến nơi.
Văn Trọng thở dài: "Anh là đàn ông con trai sao lại nhát gan thế?"
"Bố đây là thiếu nữ moe!" Vì sợ hãi, gã đến sĩ diện cũng không cần nữa. Gã dám một mình đánh với mấy chục người nhưng lại đặc biệt sợ ma! Từ nhỏ đã sợ rồi, gã biết làm sao!
Tần Diệc nghe cuộc đối thoại của bọn họ, nỗi sợ hãi trong lòng kỳ diệu giảm đi rất nhiều, thậm chí còn hơi muốn cười.
Cô đứng dậy, kéo Trọng Minh cùng đi đến chỗ Văn Trọng, trầm giọng nói: "Bốn chúng ta đứng cùng nhau..."
"Để nó tiện một miếng nuốt chửng luôn à?" Hồ Lai nói.
Tần Diệc thật muốn khâu miệng gã lại.
Cô đang định nói thì nghe thấy tiếng động từ cửa phòng, hình như có thứ gì đó đang ở bên ngoài cố sức đẩy cửa ra.
"Vãi nồi, lẽ nào con bên ngoài cửa sổ không phải là con trên cầu thang lúc nãy?"
Hồ Lai một tay túm lấy Văn Trọng, tay kia đưa ra định túm Tần Diệc.
Tần Diệc kịp thời né ra, nghiến răng nói: "Đã đến nước này rồi, sợ cũng vô dụng, liều mạng đi!"
Cô vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Đáy ghế sofa cọ xát xuống sàn, phát ra tiếng động nặng nề.
Khuôn mặt khổng lồ theo cánh cửa mở ra mà từ từ lộ diện, thứ đầu tiên khiến người ta chú ý vẫn là đôi mắt đen ngòm như hai cái hố sâu.
Tần Diệc cảm thấy, hai người đứng bên cạnh đều đang run rẩy, một lúc sau cô mới nhận ra, chính mình cũng đang run.
Sau đó, khuôn mặt người đó bị kẹt ở cửa.
"..."
Bốn người im lặng một lúc, Tần Diệc nói: "Cái đó, hình như cửa sổ cũng không to bằng mặt nó."
Hồ Lai cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Nói vậy, chúng ta an toàn rồi?"
"Chắc vậy..." Trọng Minh thở hắt ra một hơi dài, vẫn còn sợ hãi.
Văn Trọng cất dao đi, lấy ra một cây nến đốt lên, nói: "Tiểu Diệc, cô đi với tôi, chúng ta xem con quái vật này rốt cuộc có phải là ma không."
Tần Diệc thầm nghĩ, có hai thằng đàn ông to con ở đây, thế mà lại đến lượt cô đi.
Quay đầu nhìn bộ dạng của hai người kia, cô đành chấp nhận số phận đi theo Văn Trọng.
Khi hai người đến gần, khuôn mặt khổng lồ ở cửa há miệng ra, hai cái đùi lúc trước treo lủng lẳng bên mép miệng theo đó "bộp bộp" hai tiếng rơi xuống đất.
Phần cuối, xương cốt đã bị cắn nát thành vụn.
Tần Diệc căng thẳng nuốt nước bọt.
Văn Trọng đi phía trước, đưa tay dí ngọn nến lại gần nó hơn.
Ánh nến vàng vọt chiếu lên mặt nó, rồi phản chiếu lại chút ánh sáng, khiến khuôn mặt nó trơn láng trong suốt, giống như một quả trứng gà luộc bóc vỏ được vẽ thêm mắt và miệng - Tần Diệc cảm thấy, cô không bao giờ muốn ăn trứng gà nữa.