Thế giới 1 - Chương 8: Người cá biến dị

Tận Thế Luân Hồi

Tòng 0 17-08-2025 23:33:30

Nói là hình người nhưng thực ra cũng có vài điểm khác biệt. Chiều cao của nó vượt xa người thường, trông ít nhất cũng phải hơn hai mét sáu, gần chạm đến trần nhà. Mà trên đầu nó, hình như... có thêm thứ gì đó. Chưa kịp để Tần Diệc nhìn rõ, giọng Hồ Lai đã vang lên. Giọng một gã đàn ông thô kệch, khàn khàn, từng chữ một lọt vào tai Tần Diệc: "Anh trai à, đừng bắt nạt người ta chứ..." Gì cơ... ? Tần Diệc chớp mắt, có chút nghi ngờ tai mình. "Phụt!" Văn Trọng bên cạnh bật cười thành tiếng. Tần Diệc cũng muốn cười nhưng trước khi cô kịp cười, một cảnh tượng còn kinh ngạc hơn đã đập vào mắt. Sinh vật hình người khổng lồ đang đối đầu với Hồ Lai và Đoan Hoa ở phía trước đột nhiên từ từ xoay người, đi về phía cửa sổ, rồi nhảy vọt ra ngoài, biến mất trong nháy mắt. Đoan Hoa vội chạy theo nhìn xuống, mãi đến khi nghe thấy tiếng "ùm" một tiếng rơi xuống nước, cô ta mới thở phào một hơi, rồi vội vàng chạy lại hỏi Hồ Lai: "Anh sao rồi?" Tay phải Hồ Lai ấn vào bụng, thở hổn hển lắc đầu, nói: "Không sao đâu, người ta ổn mà, đừng lo nhé." "..." Lần này, Tần Diệc chắc chắn mình không nghe nhầm. Một gã đàn ông thô kệch, với giọng nói oang oang như hảo hán Lương Sơn lại thốt ra những lời nũng nịu, dễ thương. "Ha ha ha ha, cái quái gì vậy?" Tiếng cười thả phanh của Trần Sơn vọng lại từ phía sau Tần Diệc, lúc này cô mới nhận ra, không biết từ lúc nào Trần Sơn và Trọng Minh cũng đã tới. Bị tiếng cười của anh ta lây nhiễm, Tần Diệc cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng. Ngay cả Trọng Minh, người luôn nghiêm nghị cũng mím môi cười. Hồ Lai sải bước lớn về phía họ, trợn mắt: "Các người còn cười nữa, cẩn thận nắm đấm nhỏ này của tôi bâm ngực các người đấy!" Tiếng cười lập tức tắt ngấm nhưng không phải vì câu dọa dẫm chẳng có chút uy lực nào của gã, mà vì khi gã đến gần, mọi người đều nhìn rõ vết thương trên người gã. Ngoài vết thương ở bụng đang được che lại, cả hai cánh tay, đùi, thậm chí cả má, đều có những vết thương rõ ràng. Mười phút sau, Đoan Hoa băng bó xong vết thương cho Hồ Lai, tốn hết hai chai nước khoáng, còn có nửa chai rượu trắng mà Trần Sơn và Trọng Minh tìm được. Một ngọn nến được thắp lên trong phòng khách tối om, sáu người hoặc ngồi hoặc đứng, vây quanh chiếc ghế sofa. Im lặng một lúc lâu, Tần Diệc không nhịn được lên tiếng hỏi: "Cái đó... chính là kỹ năng ngẫu nhiên của anh à?" Hồ Lai đã trở lại bình thường hừ một tiếng, nhờ ánh sáng yếu ớt, không ai nhìn thấy mặt gã đỏ bừng như đít khỉ. Văn Trọng hỏi: "Kỹ năng này tên gì thế? Cũng khá thú vị đấy." Hỏi xong, dường như có chút không nhịn được, anh ấy cúi đầu xuống, bờ vai khẽ run lên mấy cái đầy khả nghi. "Thiếu - Nữ - Moe." Hồ Lai nghiến răng nghiến lợi, mỗi một chữ nghe như thể gã xấu hổ muốn chết đi được. Thiếu Nữ Moe: Sau khi sử dụng kỹ năng này, có thể lập tức khiến bản thân tràn đầy sức hấp dẫn của một thiếu nữ moe. Ngay cả kẻ địch hung dữ cũng không thể chống lại đòn tấn công dễ thương của thiếu nữ moe. Kỹ năng có thể sử dụng ba lần, thời gian hồi chiêu là hai mươi bốn tiếng. Cứ nghĩ đến mô tả của kỹ năng này, Hồ Lai lại hận không thể đập đầu vào tường! "Phụt..." Tần Diệc thực sự không nhịn được, vội vàng chuyển chủ đề: "Con quái vật ban nãy là sao vậy?" Nhắc đến chuyện chính, mọi người đều nghiêm túc trở lại. Hồ Lai bị thương nên không nói gì, Đoan Hoa chịu trách nhiệm kể lại. Thì ra, lúc Tần Diệc và những người khác nghe thấy tiếng hét của Đoan Hoa chính là lúc cô ta mở cửa nhìn thấy con quái vật đó. Khi tìm kiếm các phòng khác vẫn rất an toàn nên Đoan Hoa và Hồ Lai đều thả lỏng cảnh giác, không ngờ lại nhìn thấy một con quái vật, hơn nữa, ngay khi Đoan Hoa nhìn thấy nó, con quái vật đã lao thẳng về phía cô ta, há miệng định cắn!