Lồng ngực cô gần như muốn nổ tung vì nín thở!
Cô hoàn toàn dựa vào ý chí mà trồi lên mặt nước, thở hổn hển từng hơi lớn, đồng thời cũng không dám dừng lại, quay người tiếp tục bơi về phía tòa nhà cách đó không xa.
Mãi cho đến khi bám vào cửa sổ trèo vào căn phòng ngập nước, Tần Diệc mới dừng lại, thở hổn hển, hồn vía vẫn chưa hoàn lại.
May quá, may mà kỹ năng ngụy trang của cô đã kịp thời sử dụng!
Những người khác... không biết thế nào rồi.
Vừa nghĩ đến đây, bên ngoài liền vang lên một tiếng gầm rú cực kỳ đáng sợ!
Âm thanh đó giống như được khuếch đại qua hàng trăm chiếc loa, đinh tai nhức óc!
Tần Diệc nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, ngồi xổm xuống, cẩn thận ló đầu ra ngoài nhìn -
Đây là... quái vật gì vậy?
Một khối khổng lồ cao như ngọn núi nhỏ, phía dưới bốn mặt đều nối liền với những xúc tu mang gương mặt người không ngừng lúc lắc.
Tần Diệc không đoán sai, những gương mặt người này quả thực thuộc về cùng một con quái vật!
Con quái vật này trông tổng thể có chút giống bạch tuộc nhưng... bạch tuộc làm gì có mười sáu cái chân? Bạch tuộc có gầm rú như thế này không?
Bất kể nó là gì, bây giờ Tần Diệc chỉ có thể cố gắng thu mình lại, trốn trong căn phòng này.
Cô không dám ló đầu ra ngoài nhìn nữa, chỉ nghe thấy từng tiếng từng tiếng đập nước liên tiếp.
Không biết qua bao lâu, hai chân cô đã hơi tê dại, những âm thanh đó mới dừng lại.
Đúng lúc Tần Diệc định di chuyển để ló đầu ra ngoài xem xét, con quái vật lại một lần nữa phát ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.
Ngay sau đó, lấy con quái vật khổng lồ làm trung tâm, mặt nước xung quanh nổi lên từng vòng từng vòng sóng gợn.
"Xoạt" một tiếng, một con quái cá hình người trồi đầu lên khỏi mặt nước.
Liên tiếp sau đó, hàng chục con quái cá có hình dạng tương tự lần lượt xuất hiện, bao vây con quái cá khổng lồ ở giữa.
Những chiếc xúc tu của con quái cá khổng lồ chuyển động càng dữ dội hơn, từ trên không trung lao xuống vun vút, trực tiếp quật vào những con quái cá hình người kia!
Tần Diệc nghe thấy một tràng âm thanh líu ríu, hình như là một con quái cá nào đó đang nói.
Tiếp đó, những con quái cá hình người cùng nhau lao về phía con quái cá khổng lồ!
Một trận chiến cứ như vậy bắt đầu.
Con quái cá khổng lồ tuy thân hình to lớn, còn có hơn chục gương mặt người trông rất đáng sợ nhưng thân hình khổng lồ đồng thời cũng khiến nó di chuyển khó khăn.
Đặc biệt là những chiếc xúc tu, tấn công kẻ địch ở xa thì rất hữu dụng nhưng dùng để tấn công kẻ địch ở ngay bên cạnh mình thì lại tỏ ra rất khó khăn.
Không bao lâu sau, khắp người con quái cá khổng lồ đã bị những con quái cá hình người cắn cho máu me đầm đìa!
Đương nhiên, những con quái cá hình người cũng chịu tổn thất tương tự. Quái cá sau khi chết không chìm xuống nước, mà nổi lềnh bềnh trên mặt nước như những con cá bình thường, lắc lư theo sóng nước.
Đúng lúc bên đó đang giao chiến ác liệt, Tần Diệc nhìn thấy một người ngoi lên khỏi mặt nước, cách cô không xa, cô liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Hồ Lai.
Tần Diệc không dám lên tiếng gọi gã, cô lấy mấy cái cốc trên bàn phía sau, lần lượt ném về phía Hồ Lai.
Khi ném xong chiếc cuối cùng, Hồ Lai cuối cùng cũng nhìn thấy cô.
Gã còn khá ung dung cười toe toét vẫy tay với cô giữa dòng nước, rồi mới nhanh chóng bơi lại.
Đợi gã đến nơi, Tần Diệc liền hỏi: "Hai người kia đâu rồi?"
Hồ Lai vừa lau mặt, vừa lắc đầu: "Lúc đó chỉ lo chạy thoát thân, không để ý."
Tần Diệc gật đầu, nói nhỏ: "Nhân lúc bọn chúng còn đang cắn xé lẫn nhau, chúng ta mau đi thôi."
Hồ Lai quay đầu nhìn về phía đó một cái, chép miệng nói: "Cái quái gì thế này mà lại là nhiệm vụ tân thủ? Nếu bị mấy con quái vật này nhìn thấy thì chắc chắn bị xé xác trong vòng một nốt nhạc!"