Văn Trọng bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nhún vai: "Thôi được rồi, tôi đi đầu."
Anh ấy rút con dao nhọn ra cầm trong tay, cẩn thận bước xuống cầu thang.
Những người khác bám sát theo sau.
Xuống đến lầu dưới, tiếng nhai đó càng rõ hơn. Và điều này cũng vừa hay chứng minh rằng, thứ đang ăn tuyệt đối không phải là con người.
Con người nào ăn uống mà gây ra tiếng động lớn như vậy chứ?
Văn Trọng hất cằm về phía cửa phòng bên trái, ra hiệu cho ba người biết tiếng động phát ra từ đó.
Trọng Minh gật đầu, giơ một ngón tay lên.
Tiếng nhai nuốt này nếu không nhầm thì chắc chỉ có một con.
Bốn người đối phó với một con quái cá, xem ra không có vấn đề gì.
Cửa phòng chỉ khép hờ, Văn Trọng đứng trước cửa, giơ ba ngón tay lên đếm.
Ngay khoảnh khắc ngón tay thứ ba gập xuống, anh ấy mạnh tay đẩy cửa ra.
Một mùi tanh tưởi kinh khủng hòa lẫn với mùi xác chết thối rữa xộc thẳng vào mặt.
"Vãi nồi!" Hồ Lai vứt luôn gói thịt khô đang cầm trên tay, hét lớn với ba người kia: "Chạy mau!"
Tần Diệc hoàn hồn, quay người chạy thẳng xuống lầu.
Theo sát phía sau là Văn Trọng và Trọng Minh, Hồ Lai chạy đầu tiên miệng không ngừng la hét: "Vãi nồi! Vãi nồi! Cái quái gì thế này!"
Trọng Minh chạy cuối cùng hét lớn: "Nhanh nữa lên, hình như nó muốn đuổi theo kìa!"
"Bố chạy không nổi nữa! Chân nhũn cả rồi!" Hồ Lai gào lên một tiếng, rồi trực tiếp lật người trèo qua lan can, trượt xuống dưới.
Tần Diệc thấy vậy cũng bắt chước theo, Văn Trọng phía sau hình như cũng theo kịp.
Lúc Hồ Lai tiếp đất, Tần Diệc suýt nữa thì đâm sầm vào lưng gã, khó khăn lắm mới dừng lại được, lại bị Văn Trọng phía sau đụng phải một cái.
Trọng Minh mặt mày tái mét hét lên: "Mau vào nhà đóng cửa lại!"
Tần Diệc quay đầu nhìn lại phía sau, toàn thân lông tóc dựng đứng.
Phía trên cầu thang, một khuôn mặt người khổng lồ trắng bệch đang dùng đôi mắt đen ngòm như hai cái hố sâu nhìn chằm chằm xuống bọn họ từ trên cao.
Khuôn mặt này to đến mức nào? To đến nỗi chỉ riêng khuôn mặt thôi đã chặn kín cả lối ra cầu thang!
Trong cái miệng đó, lúc này còn đang treo lủng lẳng một đôi chân đầy máu.
Miệng nó không ngừng nhai, tiếng nhai nuốt rợn người hòa lẫn với tiếng xương cốt vỡ vụn, vang lên chói tai trong hành lang.
"Nó, nó không xuống nữa phải không?" Tần Diệc dựa lưng vào tường, mắt không dám chớp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khổng lồ kia.
"Cửa mở rồi, mau!" Hồ Lai và Văn Trọng hợp sức mở cánh cửa phòng bên cạnh, kéo Tần Diệc vào trong.
Mãi đến khi cánh cửa đóng sầm lại, Hồ Lai như điên cuồng đẩy chiếc ghế sofa ra chặn cửa, bốn người mới đồng loạt thở phào một hơi, phịch mông ngồi bệt xuống đất.
Vốn tưởng chỉ là một con quái cá loại từng gặp trước đó, bốn người đối phó dư sức, ai ngờ vừa mở cửa ra lại thấy một con quái vật thế này!
Điều đáng sợ nhất là, khuôn mặt người trắng bệch như vôi tường kia, lúc đó ở ngay sau cánh cửa, Văn Trọng vừa đẩy cửa ra, khoảng cách giữa bốn người và nó chỉ còn chừng một mét!
Đột ngột đối mặt với thứ đáng sợ như vậy, bốn người không hề có ý định phản kháng, phản ứng đầu tiên đều là cắm đầu bỏ chạy.
Hồ Lai vẫn chưa hoàn hồn, vỗ ngực nói: "Thứ đó, có, có phải là ma không?"
Văn Trọng lắc đầu: "Tôi xem không ít phim kinh dị nhưng chưa từng thấy loại ma nào như thế này!"
Trọng Minh thở hổn hển, nói: "Trước khi vào đây hệ thống đã nói rồi, đây là tận thế, dù là thiên tai hay nhân họa, nhiều nhất cũng chỉ xuất hiện sinh vật biến dị, làm sao có ma được?"
Vậy khuôn mặt người khổng lồ lúc nãy chính là một trong những sinh vật biến dị đó sao?
Tần Diệc vốn định nói câu này nhưng cô vừa hé miệng, đã kinh hãi đến không nói nên lời.
Lúc này, cô đang dựa vào bức tường cạnh cửa, đối diện chính là cửa sổ phía trước.
"Sao vậy?" Văn Trọng thấy vẻ mặt cô kỳ lạ, hỏi một câu.