Mười phút, có lẽ sẽ xảy ra rất nhiều thay đổi.
Tóm lại, bây giờ tốt nhất cô nên ngoan ngoãn đi theo người cá.
Lũ người cá này rõ ràng có trí thông minh, còn có ngôn ngữ riêng của chúng nhưng dường như trí thông minh không cao lắm.
Nếu không thì lúc trước khi phá cửa, chúng nó đã phải nhận ra, một căn phòng khóa trái cửa từ bên trong, cửa sổ lại rất nhỏ, làm sao có thể xuất hiện một con người cá được?
Đi đầu là con người cá bị Tần Diệc đâm trúng chân trái, nó đi cà nhắc nhưng tốc độ không chậm, khi đến cửa nó thậm chí còn cúi xuống rút con dao ra ném xuống đất.
Tần Diệc đi theo chúng ra ngoài, tai cũng lắng nghe cẩn thận động tĩnh, chỉ nghe thấy trên lầu dưới lầu dường như đều có tiếng động không nhỏ truyền đến, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng kêu kỳ quái của người cá.
Cô có chút nghi hoặc, yên lành cớ sao nhiều người cá lại chạy ra như vậy? Chẳng lẽ chỉ để ăn thịt ba người họ?
Con người cá đi đầu loay hoay một lúc mới dùng bàn tay giống vây cá mở được cửa, cửa vừa mở, tiếng động bên ngoài càng rõ hơn, Tần Diệc nhìn ra ngoài cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy vài bóng người cao lớn đang di chuyển bên ngoài.
Hai con người cá kia đã đi ra ngoài, Tần Diệc khi đi đến cửa thì quay đầu nhìn về phía phòng vệ sinh, vừa lúc bắt gặp cái đầu ló ra của Hồ Lai.
Hồ Lai muốn nói gì đó, Tần Diệc lắc đầu, không tiếng động nói một chữ "Đợi" cũng không biết gã có hiểu không, cô quay đầu bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Hành lang và cầu thang bên ngoài đều ướt sũng, một mùi hôi thối và tanh tưởi đến buồn nôn, bước chân lên còn có chút trơn trượt.
Tần Diệc đi theo sau hai con người cá, từ từ đi lên cầu thang, phía sau cô còn có vài con người cá vừa mới đi lên.
Tiếng động trên lầu rất lớn, mất khoảng hai phút, chúng nó dừng lại.
Đây là tầng mười bảy, bốn căn hộ mở toang cửa đều chật ních người cá, trên hành lang cũng có rất nhiều.
Hình dáng của chúng không hoàn toàn giống nhau, có con cao hơn hai mét rưỡi, có con lại cao gần bằng người thường, thậm chí có con chỉ cao bằng đứa trẻ bảy tám tuổi.
Có con toàn thân phủ đầy vảy cá nhưng cũng có con vảy chưa mọc hết, phần không có vảy lộ ra làn da màu vàng giống hệt như của con người.
Tần Diệc nhìn mà thấy da đầu tê dại, không cần nghĩ cũng biết, loại người cá này chính là do con người biến thành.
Lũ người cá đứng cùng nhau, líu ríu không biết đang nói gì, Tần Diệc đối mặt với chúng, cẩn thận di chuyển đến vị trí đầu cầu thang.
Cô quay đầu nhìn lại, phía dưới cầu thang vẫn có người cá đang đi lên.
Muốn chạy xuống dưới rõ ràng là không được rồi, chỉ có thể chạy lên trên!
Cô nghiến răng, nhân lúc hiệu quả ngụy trang vẫn còn, quay người từ từ bước lên cầu thang vài bước, phía sau nhanh chóng có tiếng kêu, tuy cô không hiểu nhưng trong lòng chột dạ bất giác cho rằng đang gọi mình, lập tức co giò chạy thật nhanh lên lầu!
Người cá kêu to hơn, còn có tiếng bước chân vang lên, dường như đang đuổi theo cô!
Tần Diệc bước lên tầng mười tám, nhanh chóng lao về phía căn phòng gần nhất, cúi người chui vào cửa, lập tức giải trừ trạng thái ngụy trang còn lại không bao lâu, đưa mắt nhìn quanh cửa một lượt, kích hoạt kỹ năng cuối cùng.
Ngay khi cô biến hình thành công, cánh cửa bị người cá phá tung từ bên ngoài.
Mà Tần Diệc đã biến thành một chiếc ô đen nhỏ, trốn ở góc sau cánh cửa.
Qua khe hở, cô có thể nhìn thấy tổng cộng có ba con người cá đi vào.
Lũ người cá này đi đi lại lại trong phòng, đồng thời không ngừng kêu lên cũng không biết đang nói gì.
Tần Diệc cẩn thận quan sát, thầm nghĩ, chúng nó nhất định phải xuống dưới trong vòng năm phút, nếu không cô thật sự không biết phải làm thế nào!
Đúng lúc này, dưới lầu mơ hồ truyền đến một tràng tiếng la hét.