Chương 7

Trọng Sinh Mạt Thế: Cầu Quân Thiếu Buông Tha

Hoài Nha Đầu 27-08-2025 12:49:47

"A!" "Gào!" Tiếng la hét thất thanh, tiếng gầm rú kỳ dị của dã thú xé toạc màn đêm, báo hiệu thế giới hòa bình đã chính thức bước vào khủng hoảng và hỗn loạn. Kiều Tử Lâm nhíu mày, mở đôi mắt nặng trĩu ngàn cân. Cô vẫn còn trên sô pha, chỉ khác là từ tư thế ngồi đã chuyển thành nằm. Vừa tỉnh lại, Kiều Tử Lâm vẫn chưa định hình được mình đang ở đâu, nhìn khung cảnh tận thế mà ngẩn người một lúc lâu. Mãi đến khi bên ngoài lại vang lên tiếng la hét hoảng sợ, cô mới hoàn hồn. Kiều Tử Lâm khó khăn bò dậy khỏi sô pha, lê bước đến bên cửa sổ,"rầm" một tiếng kéo tấm rèm cửa dày cộm sang một bên. Bên dưới là đường phố. Lúc này, trên con đường còn nhá nhem tối, vài người vừa kêu cứu mạng vừa điên cuồng bỏ chạy. Bám theo sát gót họ là một đôi nam nữ. Những người phía trước hoảng hốt như gặp quỷ, thỉnh thoảng lại ngoái nhìn đôi nam nữ bám theo sát nút phía sau, mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ sợ hãi. Bên đường, cạnh một chiếc xe, một thân hình máu thịt bê bết nằm sõng soài trên đất. Cạnh đó một kẻ khác đang quỳ rạp, gặm cổ người đó, nửa bờ vai của nạn nhân gần như biến mất. Phía bên kia đường, một kẻ khác đang ôm một người, điên cuồng cắn vào cổ nạn nhân. Cảnh tượng này hoàn toàn vượt quá sự hiểu biết của Kiều Tử Lâm. Cô ngây người nhìn ra ngoài, dạ dày cuộn lên từng cơn. Rốt cuộc mình đang ở thế giới quái quỷ gì thế này? [Xin lỗi ký chủ, cô đến thật không đúng lúc. Nơi này vừa bước vào tận thế lúc 3 giờ sáng nay. ] "Tận thế..." Đối với Kiều Tử Lâm, người không bao giờ xem phim khoa học viễn tưởng, từ này thật quá xa lạ. Cô ngây ngốc nhìn ra ngoài, hồi lâu không có phản ứng. Trong đầu cô bất giác hiện lên vài ký ức. Đó là ký ức của "Kiều Tử Lâm". Và đoạn ký ức hiện tại chính là về tận thế."Kiều Tử Lâm" cũng không xem phim ảnh loại này, chỉ nghe bạn cùng phòng thường xuyên nhắc tới, nên biết không nhiều. Tận thế. Zombie. Cô thật sự muốn phát điên! Sao mình lại lạc vào một thế giới đáng sợ, ghê tởm thế này chứ! "CC! Tại sao lại đưa tôi đến thế giới này! Tôi không quan tâm, tôi muốn quay về!" [Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ hiện tại đã là Kiều Tử Lâm của Không Gian Linh. Vận mệnh của Kiều Tử Lâm ở Không Gian Linh đã thay đổi kể từ khi ký chủ tiến vào thân thể này. Nếu ký chủ lựa chọn rời đi, sẽ gây ra hậu quả mà ký chủ không thể gánh nổi. Hơn nữa, Kiều Tử Lâm của Không Gian Vận đã chết, nếu ký chủ chọn quay về, chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ, ngay cả địa phủ cũng sẽ không nhận. Cuối cùng, rất không may phải báo cho ký chủ một tin xấu, CC hiện đang trong tình trạng năng lượng thấp, không thể khởi động đường hầm không gian. ] Nói một tràng vô nghĩa, tóm lại là cô không thể quay về được nữa. Lúc này Kiều Tử Lâm hận không thể lôi CC ra bóp chết. Nhưng CC rốt cuộc trông thế nào, có thực thể hay không cô cũng không biết, nói gì đến chuyện lôi nó ra. [Tốt hơn hết là ký chủ không nên có ý định bóp chết CC. Nếu CC chết, ký chủ cũng sẽ chết. ] Có một thứ như vậy trong đầu, bất cứ suy nghĩ nào của mình nó đều biết, cảm giác này thật tệ hại. "A! Có quái vật! Cứu mạng!" Đúng lúc này, ngoài hành lang cũng vang lên tiếng kêu cứu thất thanh. Kiều Tử Lâm xoay người đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo. Ngoài hành lang, hai nam một nữ đang kinh hoàng chạy về phía cuối dãy. Cách đó không xa phía sau họ là một bé trai khoảng năm sáu tuổi. Thằng bé mặt mày tái nhợt, dáng điệu kỳ quái. Đúng lúc đó, cửa một phòng đối diện mở ra, một người đàn ông trạc ba mươi tuổi bước ra. Hắn vừa mới bước ra khỏi phòng, thằng bé kia liền lao tới ôm lấy chân hắn, há cái miệng đỏ lòm máu mà cắn xuống. "A!" Người đàn ông hét lên đau đớn, túm lấy tóc thằng bé dùng sức kéo, muốn lôi nó ra. Ai ngờ thằng bé không những không buông, mà còn cắn chặt hơn. Người đàn ông đau đến run rẩy, chửi lớn: "Thằng nhãi kia, mau buông tao ra!"