Chương 45

Trọng Sinh Mạt Thế: Cầu Quân Thiếu Buông Tha

Hoài Nha Đầu 27-08-2025 12:52:00

Sáng sớm năm giờ rưỡi, đồng hồ sinh học luôn rất đúng giờ của Lê Mạch khiến anh ta mở mắt. Anh ta bật người ngồi dậy khỏi tấm ván gỗ, liếc nhìn Kiều Tử Lâm đang ngủ ngon lành cách đó không xa. Anh ta xòe bàn tay phải ra, một mầm cây màu lục từ từ nhú lên trong lòng bàn tay. Mầm cây trông rất tinh xảo, nhỏ bé như một cây lúa non vừa mới nhú lên trên đồng ruộng. Nhưng chính cái mầm cây nhỏ bé như vậy lại khiến gương mặt Lê Mạch lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Dị năng hệ Mộc! Anh ta lại có thể thức tỉnh dị năng hệ Mộc! "Ưm..." Kiều Tử Lâm khẽ rên một tiếng, mơ màng mở mắt. "Tỉnh rồi à?" Lê Mạch lên tiếng hỏi. "Chào buổi sáng." Kiều Tử Lâm theo bản năng đáp lại, rồi mới nhìn về phía người vừa nói chuyện với mình. Thấy Lê Mạch đang ngồi trên tấm ván gỗ, Kiều Tử Lâm lập tức ngồi dậy hỏi: "Lão đại, anh tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?" Lời cô vừa dứt, những người khác cũng đều tỉnh giấc. Thấy Lê Mạch đã tỉnh, mọi người cũng ân cần hỏi han xem anh ta có chỗ nào không thoải mái không. "Không có gì không thoải mái, lại còn thức tỉnh được dị năng mới nữa." Lê Mạch đáp một câu, rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Kiều Tử Lâm, ngồi xổm xuống: "Nằm xuống đi, tôi giúp cô chữa thương." "Chữa thương..." Kiều Tử Lâm ngơ ngác nhìn Lê Mạch, không hiểu lắm ý của anh ta. "Lão đại, anh thức tỉnh dị năng hệ Mộc à?" Mạnh Thần vội vàng hỏi. "Đúng vậy." Lê Mạch gật đầu. Kiều Tử Lâm chớp chớp mắt. Hệ Mộc! Dị năng hệ Mộc trong truyền thuyết vừa có thể chiến đấu, lại vừa có thể làm bác sĩ! Lê Mạch lại một lần nữa nói với Kiều Tử Lâm: "Nằm xuống đi! Tuy mới vừa thức tỉnh, nhưng tôi đảm bảo có thể khống chế tự nhiên, sẽ không làm cô bị thương đâu." "Được!" Kiều Tử Lâm ngoan ngoãn nằm xuống. Lê Mạch trước tiên đặt tay lên cánh tay phải của Kiều Tử Lâm, phóng ra dị năng hệ Mộc, cho nó đi một vòng trong cơ thể Kiều Tử Lâm. Vừa xem xét xong, Lê Mạch liền nổi giận. Anh ta không vui trừng mắt nhìn Kiều Tử Lâm, tức giận nói: "Có đến hai vết thương, lúc trước sao không nghe cô nói gì cả? Hơn nữa, tim còn bị tổn thương nặng như vậy! Kiều Tử Lâm, cô giỏi lắm! Bị thương nặng như vậy mà còn dám đánh nhau với người ta à?" "Khụ! Cũng không nghiêm trọng lắm đâu, hơn nữa cũng gần khỏi rồi." Kiều Tử Lâm xấu hổ khẽ nhếch miệng. Sớm biết Lê Mạch có thể biết được vết thương của mình, cô sẽ không để Lê Mạch giúp mình chữa thương. Không phải cô muốn mình cứ bị thương mãi, mà chủ yếu là vì vết thương ở tim thật sự quá sâu. Bị thương nặng như vậy mà cô còn có thể tung tăng nhảy nhót, bất cứ ai có đầu óc cũng đều sẽ thấy chuyện này không bình thường. "Sao lại bị thương nặng như vậy? Vết thương ở ngực cũng không giống như bị súng bắn." Lê Mạch vừa nói vừa hỏi. "Lúc đầu bị truy sát, tôi bị trúng một phát đạn vào bụng. Sau đó tôi chạy trốn đến khách sạn, vừa xử lý xong vết thương thì bọn chúng lại đuổi tới, còn bao vây cả khách sạn, rồi..." "Tóm lại là tôi bị bọn chúng dồn đến đường cùng, nên đã tự mình dùng dao găm đâm vào tim." Một người phụ nữ bị dồn đến đường cùng mà phải chọn cách tự sát là vì điều gì, nhóm Lê Mạch ai cũng hiểu. Trong mắt Lê Mạch lóe lên một tia tàn nhẫn, gương mặt những người khác cũng đều lộ rõ vẻ tức giận. Kiều Tử Lâm thở hắt ra một hơi: "Có phải các anh cảm thấy tôi rất ngốc không? Tôi cũng thấy hành động lúc đó của mình rất ngốc. Nếu được làm lại một lần nữa, tôi sẽ không tự sát đâu. Dù có phải chết, tôi cũng muốn kéo theo vài tên chết chung." Lê Mạch ngạc nhiên nhìn Kiều Tử Lâm. Đây không giống những lời mà cô ấy sẽ nói. Hay nói đúng hơn là sau hai ngày tiếp xúc, anh ta phát hiện cô đã thay đổi. Tính tính trước kia của Tiểu Kiều không mạnh mẽ như bây giờ, cũng sẽ không vì bị hiểu lầm mà vung tay đánh nhau. Còn nữa, trước kia Tiểu Kiều luôn rất chú ý đến hình tượng.