Chương 4

Trọng Sinh Mạt Thế: Cầu Quân Thiếu Buông Tha

Hoài Nha Đầu 27-08-2025 12:49:37

Tô Lăng là đội trưởng của cô, luôn rất quan tâm chăm sóc cô. Cô biết ơn anh, cũng coi anh như một người anh tốt, nhưng chỉ là một người anh mà thôi. [Ký chủ đã lựa chọn đồng ý đến Không Gian Linh. ] [Hệ thống đang cố gắng mở cổng không gian. ] [Cổng không gian đã mở. Mời ký chủ bước vào cổng để đến Không Gian Linh. ] Trước mắt Kiều Tử Lâm hiện ra một vòng sáng hình quả trứng, tỏa ra ánh sáng xanh lam mờ ảo. "Tô Lăng, cảm ơn anh đã thích tôi. Chỉ tiếc là chúng ta không có duyên phận." Cô nhìn Tô Lăng đang chìm trong đau khổ lần cuối, mỉm cười rồi bước thẳng vào vòng sáng. "Đoàng!" Ngay khoảnh khắc Kiều Tử Lâm biến mất vào vòng sáng, một tiếng súng nữa vang lên trong nhà xưởng. Đầu Tô Lăng trúng đạn, nát bét. Linh hồn Tô Lăng thoát ra khỏi thể xác. Anh nhìn thấy một vòng sáng đang từ từ thu nhỏ lại. Một giọng nói vang lên trong đầu anh: "Đi vào đi, đó sẽ là lựa chọn đúng đắn nhất của cậu." Nghe thế, anh vội vàng lao tới, kịp bước vào vòng sáng ngay trước khi nó hoàn toàn biến mất. Hệ thống cười thầm một cách không mấy phúc hậu. [Khì khì! Ký chủ ơi, CC tặng kèm cho cô một anh chàng si tình thế này, liệu cô có cảm động đến phát khóc không nhỉ!]... Thời gian: 18 giờ 30 phút, ngày 7 tháng 5 năm 2196. Địa điểm: Phòng 307, khách sạn lớn Kim Vận, thành phố Hoàn Nam. Lúc này trong phòng có đến mấy chục gã đàn ông. Kiều Tử Lâm đang bị khống chế ngồi trên ghế sô pha. Dù mới 21 tuổi nhưng gương mặt cô lại lộ rõ vẻ già dặn không tương xứng với lứa tuổi. Đối mặt với đám đàn ông dữ tợn này, cô vẫn giữ được bình tĩnh, gương mặt lạnh nhạt nhìn bọn chúng, hỏi: "Các người rốt cuộc muốn làm gì?" Gã đàn ông cầm đầu, Vương Chính Long, cười nói: "Chẳng qua là nhận tiền của người khác, giúp người khác giải quyết vấn đề mà thôi." "À!" Kiều Tử Lâm cười khẩy một tiếng, giọng thản nhiên hỏi: "Các người muốn mạng tôi, tôi cũng không trốn thoát được. Trước khi chết, có thể cho tôi biết rốt cuộc là ai muốn giết tôi không?" Cô chỉ là một tân binh vừa tốt nghiệp trường quân đội, được phân công về quân khu Tây Nam ở thủ đô. Cô không hiểu một người như mình sao lại đắc tội với một đám người quyết tâm lấy mạng cô như vậy. Nghĩ đến chuyện xảy ra hai ngày trước, cô vẫn còn thấy tim đập thình thịch. Cô đến đây để thăm mẹ và chị gái, ai ngờ vừa xuống máy bay đã bị người ta truy sát suốt cả một đoạn đường. Cô trúng một phát đạn, chật vật lắm mới thoát được, trốn vào khách sạn này. Vừa mới xử lý xong vết thương, liên lạc với mẹ chưa đầy một tiếng đồng hồ thì đám người này đã tìm đến tận cửa.