"Tặc tặc! Thú vị đấy!" Giang Mộc Phàm cười ha hả. Đương nhiên anh ta vẫn không quên mình đang ở đâu, dao găm trong tay nhanh chóng giải quyết con Zombie trước mắt.
Bên này Zombie còn chưa giải quyết xong, bộ đàm trong tay họ đã vang lên giọng Mạnh Thần: "Tiểu Kiều, chúng tôi đến nơi rồi. Trong phòng không có người."
Lòng Kiều Tử Lâm chùng xuống, ngay sau đó cô nói: "Vâng! Tôi lên ngay đây."
Lê Mạch đoán chừng Kiều Tử Lâm đang vội lên lầu, bèn phất tay, vài tia sét vụt qua, mấy con Zombie còn sót lại đều bị giải quyết sạch.
Khóa xe cẩn thận, ba người nhanh chóng tiến vào tòa nhà, chạy lên tầng ba.
Mạnh Thần và Hạ Hầu Lâm đứng ở cửa chờ. Sau khi ba người kia tới, cả năm người cùng nhau tiến vào trong phòng.
Trong phòng trống không, ngoài vài món đồ đạc cũ kỹ vô dụng ra thì không còn gì cả.
Kiều Tử Lâm chưa từ bỏ ý định, đi vào các phòng tìm kiếm, kết quả vẫn không tìm được gì hữu ích.
"Đi thôi!" Kiều Tử Lâm từ trong phòng đi ra, nói với mọi người.
Lê Mạch phẩy tay, mọi người lần lượt ra ngoài, an toàn trở lại xe rồi lái rời khỏi khu dân cư.
"Căn nhà này có liên quan đến những kẻ truy sát cô à?" Lê Mạch lên tiếng hỏi.
"Chắc là có. Nếu không, chỉ ba người thôi thì làm sao có thể dọn sạch đồ đạc trong phòng, giữa một thế giới đầy rẫy Zombie như thế này chứ."
Kiều Tử Lâm day day mi tâm, ái ngại nói: "Xin lỗi, tạm thời tôi chưa thể nói cho các anh biết những người đó là ai. Đợi tôi tìm được chứng cứ, tôi sẽ nói cho các anh biết."
Lê Mạch gật đầu, cũng không làm khó Kiều Tử Lâm, trực tiếp chuyển chủ đề: "Tra xem gần đây có trung tâm thương mại lớn nào không, chúng ta cần vật tư."
Kiều Tử Lâm mở bản đồ điện tử, tìm được một trung tâm thương mại lớn. Trung tâm thương mại cách chỗ họ đang đứng không xa, chỉ khoảng hai dãy phố phía trước.
Xe chạy theo vị trí Kiều Tử Lâm chỉ dẫn.
Hai mươi phút sau, xe của họ chạy đến một con hẻm hẻo lánh bên ngoài trung tâm thương mại. Đỗ xe xong, giải quyết nốt lũ Zombie bám theo phía sau, họ nhanh chóng chạy về phía cửa chính của trung tâm thương mại.
Bên ngoài trung tâm thương mại đã có không ít người, Zombie bên ngoài cũng đã bị dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng bên trong trung tâm thương mại vẫn còn không ít Zombie không ngừng đập vào cửa kính, gào thét muốn lao ra.
Những người đó sở dĩ chưa vào được là vì cửa xoay của trung tâm thương mại, cả hai lớp cửa trong và ngoài, đều bị Zombie chen cứng. Cửa không thể xoay, Zombie không ra được, mà người bên ngoài muốn vào cũng vô cùng khó khăn.
Những người bên ngoài đang bàn bạc xem phải làm thế nào, nhưng bất kể ai đưa ra ý kiến gì cũng đều bị bác bỏ, vì dù vào bằng cách nào cũng sẽ gây ra thương vong rất lớn.
Những người này cũng chỉ là tạm thời hợp lại với nhau, cơ bản không ai muốn chết ở đây để làm lợi cho người khác.
Vì vậy, một đám người mỗi người một ý, bàn tới bàn lui vẫn không có kết quả.
"Mở một lối đi khác là được chứ gì." Lê Mạch thật sự có hơi không nhìn nổi nữa, bèn lên tiếng.
Giọng Lê Mạch không lớn, nhưng những người đó lại nghe thấy. Mọi người lập tức dừng lại nhìn về phía Lê Mạch.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lắc đầu nói: "Đâu có dễ mở như vậy, kính này chắc chắn lắm."
"Đúng vậy! Hôm qua cũng có người cố đập vỡ kính này rồi, kết quả thất bại, lại còn dụ thêm không ít Zombie đến nữa."
"Còn không phải sao!"
"Muốn vào thì đi theo sau chúng tôi. Bên trong có rất nhiều vật tư, các người có thể tùy ý lấy." Nói xong những lời đó, anh ta lập tức dẫn theo vài người đi một đoạn, tìm một chỗ không có Zombie bên trong rồi dừng lại.
Những người khác tuy cảm thấy cách của Lê Mạch vô dụng, nhưng vẫn đi theo. Đương nhiên, họ không dám đến quá gần.