Chương 38

Trọng Sinh Mạt Thế: Cầu Quân Thiếu Buông Tha

Hoài Nha Đầu 27-08-2025 12:51:35

Giang Mộc Phàm lấy dây thừng từ ba lô ra, quấn vài vòng quanh người Lê Mạch và Mạnh Thần để Lê Mạch không bị rơi xuống khỏi lưng Mạnh Thần. Mạnh Thần nói với mấy người kia: "Tách ra hành động. Nhớ kỹ, nếu gặp nguy hiểm không thể giải quyết, lập tức dùng bộ đàm gọi cứu viện." "Rõ!" Giang Mộc Phàm và Diệp Tường đáp rồi nhanh chóng tản ra. Kiều Tử Lâm cũng đi theo Mạnh Thần về phía khu thực phẩm. Nơi này nhiều đồ như vậy, nếu đã vào đây rồi thì không nên lãng phí. Phải để lộ không gian hệ thống, thu hết tất cả đồ đạc đi mới được. Kiều Tử Lâm vừa đi vừa suy tính xem nên để lộ không gian hệ thống như thế nào. Hai người đến khu thực phẩm. Kiều Tử Lâm đi đến kệ đựng bánh quy, mở ba lô của mình ra, bắt đầu cho bánh quy vào ba lô. Cô cầm một gói bánh quy, thầm nghĩ "Thu!", ngay sau đó gói bánh quy liền bị thu vào không gian. Cả người cô đứng sững tại chỗ. Nãy giờ Mạnh Thần vẫn luôn quan sát xung quanh nên không để ý gói bánh quy trong tay Kiều Tử Lâm biến mất, chỉ thấy Kiều Tử Lâm đứng bất động, liền hỏi: "Tiểu Kiều, sao vậy?" "Anh vừa rồi không thấy gì sao?" Kiều Tử Lâm hoàn hồn, vẻ mặt không thể tin nổi hỏi. Trời ơi! Mình đã cố gắng diễn như vậy mà đồng chí Mạnh đây lại không nhìn thấy gì là sao! Mạnh Thần lắc đầu hỏi: "Ừm! Sao thế?" Kiều Tử Lâm cầm lấy một gói bánh quy nữa, trực tiếp thu nó vào không gian. "Ặc!" Lần này đến lượt Mạnh Thần ngẩn người. Gói bánh quy trong tay Kiều Tử Lâm biến mất vào hư không. Bánh quy đi đâu rồi? Kiều Tử Lâm lên tiếng: "Tôi chắc là đã thức tỉnh dị năng không gian rồi. Nhưng có chút kỳ lạ, tôi có thể cảm nhận được gói bánh quy đang ở trong một nhà kho rất rất lớn, nhưng muốn lấy nó ra thì lại không được." "Dị năng không gian là gì?" Mạnh Thần tỏ vẻ không biết. Xem ra anh ta cũng phải về tìm hiểu thử mới được, nếu không lần nào cũng hỏi, sau này mọi người có khi lại đổi sang gọi anh ta là Tay Mơ mất. "Ừm! Nó giống như một nhà kho di động riêng rất lớn. Ngoài tôi ra, không ai có thể lấy hay cất đồ vật vào đó được." "Còn có cả dị năng như vậy nữa à!!" Mạnh Thần chép miệng. Xem ra sau khi trở về anh ta thật sự phải nghiên cứu thử mới được. Kiều Tử Lâm ngây thơ nói: "Người kích hoạt dị năng không gian có thể tùy ý lấy và cất đồ vật, nhưng hiện tại tôi lại không lấy đồ ra được." Mạnh Thần nhướng mày, im lặng một lúc rồi mới nói: "Cô chắc chắn không gian đó là của cô chứ?" "Chắc chắn rồi. Chỉ là tôi không hiểu vì sao mình lại không lấy được đồ vật ra ngoài." Kiều Tử Lâm tiếp tục giả vờ ngây thơ. "Ừm, có lẽ giống như Khỉ thôi, vẫn chưa thể sử dụng dị năng một cách thuần thục." Mạnh Thần trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: "Cô cứ cho đầy một ba lô đồ ăn trước đã, phần còn lại thì bỏ hết vào không gian. Như vậy ít nhất chúng ta tạm thời vẫn có đồ ăn. Còn mấy thứ kia, nếu sau này lấy ra được thì tốt, không thì cũng chẳng tổn thất gì lớn." "Được." Kiều Tử Lâm gật đầu, nhanh chóng gom đồ ăn vào ba lô. Đợi ba lô đầy, cô đeo lên lưng, rồi nhanh chóng thu toàn bộ số bánh quy còn lại trên kệ hàng vào không gian. Tiếp đó cô đi đến khu đồ ăn vặt, thu hết tất cả đồ ăn vặt vào không gian. Cảm giác vừa chạm vào đồ ăn liền có thể đưa vào không gian thật tuyệt. Kiều Tử Lâm càng thu càng hăng, bất kể là đồ ăn hay đồ dùng, cứ thấy là thu. Mạnh Thần đi theo một bên, nhìn mà mặt mày co giật liên hồi. Kiều Tử Lâm rất nhanh đã đến khu rau củ. Rau củ trên quầy đã không còn tươi lắm, có thứ thậm chí đã bắt đầu úa vàng. Nhưng có còn hơn không, Kiều Tử Lâm lại một lần nữa đưa tay định thu hết vào không gian. "Tiểu Kiều, từ từ đã!" Mạnh Thần vội gọi Kiều Tử Lâm lại: "Mấy thứ rau củ này không còn tươi nữa đâu. Bỏ vào không gian của cô không biết đến khi nào mới lấy ra được, đến lúc đó e là hỏng hết rồi."