Kiều Tử Lâm dừng lại, xoay người nhìn người đàn ông.
Người đàn ông này... Tô Lăng! Người đàn ông trước mắt giống Tô Lăng ở Không Gian Vận như tạc.
Nhưng, sao có thể chứ? Tô Lăng không nên xuất hiện ở đây.
"Tôi..." Tô Lăng cũng nhận ra mình đã đường đột. Hắn đến từ một thế giới khác, nhưng Kiều Tử Lâm trước mắt chưa chắc đã vậy.
May mà trong đầu hắn hiện lên một đoạn ký ức của thân thể này, hắn liền nói: "Tôi là Tô Lăng, thuộc Sư đoàn 301, Quân khu Tây Nam. Tôi từng thấy Sư trưởng đi cùng Kiều tiểu thư, nên mới biết cô."
Lính của ba mình sao? Kiều Tử Lâm nhướng mày, tiếp tục im lặng quan sát Tô Lăng.
Cô gái kia đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng đi xuống, cười nói: "Ồ! Cô chính là con gái Sư trưởng à? Đã sớm nghe nói con gái Sư trưởng nhà ta vô cùng xinh đẹp, giờ gặp mặt quả nhiên là một mỹ nhân. Kiều tiểu thư, chào cô! Tôi là Phạm Cẩm Tuệ, cũng thuộc Sư đoàn 301."
Kiều Tử Lâm gật đầu với Phạm Cẩm Tuệ, rồi xoay người tiếp tục đi xuống lầu. Tuy hai người này tự xưng là lính của ba cô, Kiều Quốc Lương, nhưng đó chỉ là lời họ nói, có thật hay không, ai mà biết được?
"Ể!" Phạm Cẩm Tuệ không ngờ Kiều Tử Lâm cứ thế bỏ đi. Họ đều là người một nhà cả, chẳng lẽ không nên đi cùng nhau sao?
Tô Lăng vội nói: "Kiều tiểu thư, chúng ta đi cùng nhau đi! Bên ngoài bây giờ rất nguy hiểm, toàn là loại quái vật đó, một cô gái đi một mình sẽ rất nguy hiểm."
Tô Lăng không biết Kiều Tử Lâm trước mắt có giống mình, cũng đến từ một thế giới khác hay không, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt đó, hắn không thể nào để cô biến mất khỏi tầm mắt mình được.
"Sổ quân nhân của hai người có thể cho tôi xem được không?" Kiều Tử Lâm xoay người hỏi.
Tô Lăng và Phạm Cẩm Tuệ nhìn nhau.
Phạm Cẩm Tuệ vẻ vô tội sờ mũi: "Đừng nhìn tôi. Sổ quân nhân của tôi ở trên lầu rồi. Lúc nãy vội quá nên tôi quên mất."
Trên người Tô Lăng cũng không có gì cả. Lúc vừa tỉnh lại, đầu óc còn mơ màng chưa kịp định thần xem có chuyện gì thì Phạm Cẩm Tuệ đã xông vào phòng kéo hắn ra ngoài.
Nhìn bộ dạng hai người, Kiều Tử Lâm biết ngay họ không có sổ quân nhân, bèn nói: "Là quân nhân mà đến sổ quân nhân của mình cũng không giữ được thì còn ra thể thống gì nữa? Hơn nữa, không có sổ quân nhân, các người bảo tôi làm sao tin vào thân phận của các người?"
Nói xong những lời đó, Kiều Tử Lâm đi nhanh xuống lầu.
"Tô đội..." Phạm Cẩm Tuệ áy náy nhìn Tô Lăng, thấp giọng nói: "Hay là mình quay lại lấy đi. Mất sổ quân nhân, về đơn vị cũng sẽ bị phạt đó."
Tô Lăng xoay người chạy nhanh lên lầu. Sổ quân nhân quan trọng thế nào hắn đương nhiên biết. Hơn nữa, bây giờ không xuất trình được sổ, Kiều Tử Lâm sẽ không tin họ, và họ sẽ không thể đi cùng cô được.
Kiều Tử Lâm không quan tâm đến những người đã quay lên lầu phía sau, tiếp tục đi xuống. Cô chưa đi được vài bước, đến chỗ ngoặt cầu thang thì gặp một con Zombie.
Con Zombie này là một người nước ngoài, trông cao to lực lưỡng.
"Rống!" Con Zombie phát hiện ra cô, lập tức gầm lên rồi loạng choạng tiến về phía Kiều Tử Lâm.
Kiều Tử Lâm cũng chủ động tấn công. Cô vịn vào lan can cầu thang, bật người nhảy lên, tung một cú đá thẳng vào ngực con Zombie.
"Bốp!" Một tiếng, con Zombie ngã ngửa ra sau. Cô nhanh chóng lao tới, đâm mạnh dao găm vào đầu nó. Xong đời, nửa cái đầu của con Zombie gần như bị bổ đôi.
Á! Ngực đau quá! Xem ra mình đã quá đắc ý rồi.
Sau lần quá đắc ý này, Kiều Tử Lâm rõ ràng đã cẩn trọng hơn nhiều. Mỗi lần ra tay, cô đều cố gắng không dùng tay phải, động tác cũng nhỏ hơn.
Giết một lèo bốn năm con Zombie, cuối cùng Kiều Tử Lâm cũng xuống đến cửa thang bộ tầng một. Bên ngoài dường như có rất nhiều Zombie, tiếng gầm rú không ngớt.
Cứ thế này mà đi ra ngoài chắc chắn không ổn.
Nghĩ vậy, Kiều Tử Lâm theo cầu thang bộ đi tiếp xuống bãi đỗ xe tầng hầm.