Sau khi Lê Mạch đi ra ngoài, Mạnh Thần lập tức kể sơ qua cho Lê Mạch nghe những chuyện đã xảy ra sau khi anh ta hôn mê ngày hôm qua. Sau đó, anh ta đưa viên tinh hạch lấy được hôm qua cho Lê Mạch.
"Lão đại, anh xem, đây là tinh hạch chúng ta lấy được hôm qua."
"Tinh hạch màu lục, vừa hay có thể dùng được." Lê Mạch nắm viên tinh hạch trong tay, hấp thụ năng lượng của nó.
Đến khi anh ta mở tay ra lần nữa, viên tinh hạch màu lục trong tay chỉ còn lại một ít bột phấn màu trắng.
Mạnh Thần kinh hãi, vội vàng nói: "Lão đại, anh hấp thụ năng lượng tinh hạch à? Nhưng trong sách nói nếu không hấp thụ tinh hạch theo đúng dị năng của mình thì sẽ nổ tan xác đó!"
"Đúng là như vậy. Nhưng tình cờ là tôi lại có thể hấp thụ được tinh hạch màu lục."
"Lão đại, sao anh lại biết nhiều hơn cả chúng tôi vậy? Chẳng lẽ ngày thường lúc rảnh rỗi anh còn lén chúng tôi đọc sách à?" Mạnh Thần thấy rất khó hiểu.
Bọn họ còn chưa thể xác định được, làm sao Lê Mạch lại có thể chắc chắn trăm phần trăm như vậy chứ?
"Biết không nhiều bằng các cậu thì sao làm lão đại của các cậu được?" Lê Mạch không trả lời thẳng vào câu hỏi của Mạnh Thần. Mạnh Thần cũng không hỏi dồn nữa, hai người lại nói chuyện một lúc.
"Có rất nhiều Zombie đang tiến về phía này!" Kiều Tử Lâm vội vàng lao về phía nhà xưởng, nói.
Mấy người đều nhìn về phía Kiều Tử Lâm. Lê Mạch phản ứng rất nhanh, lập tức nói: "Lấy xe ra, chuẩn bị rời đi!"
Nói xong những lời đó, anh ta đã nhanh chóng chạy đến sát tường, nhảy lên bám lấy bờ tường, thoăn thoắt trèo lên trên nhìn ra ngoài. Cách đó rất xa, ít nhất cũng có vài trăm con Zombie đang loạng choạng tiến về phía này.
"Chết tiệt!" Lê Mạch từ trên tường nhảy xuống.
Diệp Tường và Giang Mộc Phàm mỗi người lái một chiếc xe cũng đã đến cửa.
Lê Mạch mở rộng cánh cửa sắt, nhanh chóng lên xe: "Đi bên phải, nhanh lên!"
Diệp Tường không hỏi nhiều, nhấn ga sát ván, lái xe nhanh chóng lao ra ngoài.
Lái đi một đoạn, xác định lũ Zombie không đuổi kịp, Diệp Tường mới nói: "Lão đại, tại sao chúng ta phải chạy trốn chứ? Có Zombie tự tìm đến cửa, chúng ta luyện tập một chút cũng tốt mà!"
"Luyện tập không vội. Lần này Zombie quá nhiều, nếu chúng ta bị bao vây thì thoát ra sẽ rất khó khăn."
Lê Mạch còn chưa nói xong, Kiều Tử Lâm đã kinh hãi kêu lên: "Zombie!"
Ngay sau đó, một con Zombie từ một dãy nhà kho lao ra, nhảy thẳng lên nắp ca-pô.
"Trời ạ!" Diệp Tường nhanh chóng bẻ lái, cho xe chạy lạng lách trên đường, muốn hất con Zombie xuống.
Đáng tiếc, con Zombie đó lại bám chặt như đỉa đói, mặc kệ Diệp Tường cố gắng thế nào, nó vẫn cứ bám riết lấy nắp ca-pô.
Kiều Tử Lâm nhìn con Zombie trên nắp ca-pô qua lớp kính chắn gió, khẽ nhíu mày.
Con Zombie này đã khác với những con Zombie gặp phải trước đó. Đây là một con Zombie nam, da của nó màu xám chì, đồng tử đã từ màu đen chuyển sang màu xám trắng.
Thịt trên người nó đã bắt đầu thối rữa, bên má trái có một lỗ thủng lớn đầy máu, hoàn toàn không nhìn ra là bị đồng loại cắn hay là do một mảng thịt đã thối rữa rơi ra.
Trên móng vuốt màu xám chì của con Zombie còn treo lủng lẳng những mảng thịt thối sắp rụng mà chưa rụng hẳn. Hai móng vuốt của nó không ngừng cào vào kính chắn gió.
"Kít kít kít" Móng tay đen như mực cào vào kính phát ra những âm thanh chói tai.
Cửa sổ xe đều đã đóng kín, nhưng mùi hôi thối từ trên người con Zombie vẫn xộc vào rõ mồn một.
Dù đã từng tiếp xúc gần với Zombie, nhưng đối mặt với con Zombie ngay trước mắt này, sắc mặt Kiều Tử Lâm vẫn tái nhợt, dạ dày cuộn lên dữ dội.