Chương 18

Trọng Sinh Mạt Thế: Cầu Quân Thiếu Buông Tha

Hoài Nha Đầu 27-08-2025 12:50:25

Theo Kiều Tử Lâm, ở lại nội thành thêm một giây là thêm một giây nguy hiểm. Vì vậy, cách tốt nhất là rời khỏi nội thành, đến nơi ít người, ít Zombie mới là lựa chọn tối ưu. Kiều Tử Lâm vừa nói xong, lập tức có người lên tiếng: "Chỗ đó tôi biết! Một tháng trước trên TV còn tuyên truyền, lúc này chắc là chưa đưa vào sử dụng đâu." "Chưa chính thức sử dụng thì chắc chắn không có Zombie rồi, vậy chúng ta đến đó đi!" "Đúng vậy, cứ nghe theo cô Kiều đây, đi ra ngoại thành!" Nhìn ý chí chiến đấu đang bừng bừng trong lòng mọi người, Kiều Tử Lâm mỉm cười. Con người đúng là sinh vật kỳ lạ, chỉ cần có động lực, dường như không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa! Phạm Cẩm Tuệ đi đến bên cạnh Kiều Tử Lâm, lên tiếng hỏi: "Kiều tiểu thư, còn chúng ta thì sao? Có lên đường về thủ đô không?" Kiều Tử Lâm lắc đầu: "Đến khu kho hàng trước đã. Tôi bị thương, vết thương chắc là bị nhiễm trùng rồi, bây giờ đang sốt, lúc này mà lên đường thì không ổn." Dù hai người này là lính của ba cô, cô cũng không muốn để lộ quá nhiều. Để lộ nhiều chỉ khiến người ta thêm nghi ngờ mà thôi. Tô Lăng vẻ mặt lo lắng hỏi: "Kiều tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?" "Kiều tiểu thư." Ba tiếng này hắn gọi ra thật không cam tâm. Nếu có thể, hắn thà gọi tên cô còn hơn, cho dù người trước mắt không phải là người hắn yêu. "Ừm! Không nghiêm trọng lắm." "Đường phía trước thông rồi!" Có người hét lên, tất cả mọi người đều hướng về xe của mình. Kiều Tử Lâm cũng đi về phía xe của mình. Tô Lăng cũng cùng Phạm Cẩm Tuệ chạy về xe của họ. Thật ra họ có thể bỏ lại một chiếc, nhưng vứt xe trên quốc lộ sẽ gây phiền phức cho những người đi sau. Để tránh gây ùn tắc thêm lần nữa, Tô Lăng vẫn quyết định lái cả hai xe đi. Đoàn xe dài như rồng chậm rãi di chuyển khoảng hơn hai mươi phút, một vài chiếc xe rẽ vào lối khác, đoàn xe cũng dần thưa thớt hơn. Kiều Tử Lâm quay lại xe, đầu lại một lần nữa chìm vào trạng thái mơ màng, nặng trĩu. Cô vừa phải tự vỗ vào mặt mình, vừa theo bản năng lái xe về phía trước. Đến một ngã rẽ, đầu cô gục xuống, đập thẳng vào vô lăng. Tay lái bị xoay sang phải, chiếc xe tách khỏi đoàn, rẽ vào một lối khác. Những chiếc xe theo sau không ai biết Kiều Tử Lâm lái xe nào, nên khi có một chiếc xe tách đoàn, cũng không ai để ý. Kiều Tử Lâm mơ màng gục trên vô lăng, lái xe đi được một đoạn khá xa. Chân đang đặt trên ga buông lỏng, xe cũng từ từ dừng lại. Kiều Tử Lâm biết lúc này mình vẫn chưa an toàn, nhưng đôi mắt nặng trĩu ngàn cân không tài nào mở ra nổi, sức lực trong người như bị rút cạn, cố thế nào cũng không đứng dậy được. "Khỉ thật! Kẻ trộm xe lại là một cô gái." "Lão đại, con bé này hình như đang sốt." "Xem trên người nó có giấy tờ gì trong túi không." "Ể! Kiều Tử Lâm à? Lại còn là lính trong đội mình nữa chứ! Đội trưởng, đội ta có thêm nữ binh này từ bao giờ vậy?" "Ừ! Chuyện trước nhiệm vụ lần này thôi. Nếu không phải vì nhiệm vụ này, các cậu đã sớm gặp cô ấy rồi." "Vậy giờ làm sao?" "Làm sao cái gì nữa, đương nhiên là mang người theo rồi." Bên tai vang lên những âm thanh mơ hồ không rõ, tiếp đó cô cảm giác mình bị ai đó bế xuống xe, rồi lại được đặt xuống. Dường như cô đã gặp được một nhóm người. Nhưng bọn họ rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu, cô không biết. Có điều, ít nhất thì cô sẽ không trở thành mồi cho Zombie.