Chương 34

Trọng Sinh Mạt Thế: Cầu Quân Thiếu Buông Tha

Hoài Nha Đầu 27-08-2025 12:51:21

Xe dừng lại dưới một tòa nhà lớn theo yêu cầu của Kiều Tử Lâm. Cô lấy khẩu trang ra đeo lên, rồi chỉ vào tòa nhà bên cạnh nói. "Lão Mạnh, Khỉ, phiền hai anh đi giúp tôi xem thử phòng 303 của tòa nhà này còn có ai ở không. Nếu có người ở, hai anh đừng nói gì cả, cứ xuống lầu. Nếu không có ai ở thì dùng bộ đàm báo cho tôi một tiếng, tôi muốn lên đó xem." "Không vấn đề gì." Mạnh Thần và Hạ Hầu Lâm gật đầu đồng ý rồi đi. Vài người cùng nhảy xuống xe. Mạnh Thần và Hạ Hầu Lâm nhanh chóng chạy đến lối vào tòa nhà. Cửa tòa nhà khóa, nhưng điều này không làm khó được họ. Mạnh Thần lấy ra một sợi dây thép, chẳng mấy chốc đã mở được khóa. Hai người nhanh chóng tiến vào tòa nhà. Ba người Kiều Tử Lâm, Lê Mạch và Giang Mộc Phàm dựa vào xe, nhìn lũ Zombie đang loạng choạng tiến lại gần. Giang Mộc Phàm cười nói: "Tiểu Kiều, hay là cô vào xe đợi đi. Lũ Zombie này chỉ cần tôi với lão đại vài phút là dọn dẹp xong." "Vết thương của tôi không có vấn đề gì lớn đâu. Hơn nữa, vận động vừa phải cũng có lợi cho việc hồi phục vết thương." Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội giết Zombie, CC còn đang đợi cô đủ 500 con kia mà! Giang Mộc Phàm làu bàu: "Đúng là một cô gái bướng bỉnh! Tiểu Kiều, cô cứ bướng bỉnh, mạnh mẽ như vậy, sau này sẽ không ai thèm lấy đâu." Nghe những lời như vậy, nếu là cô ở Không Gian Vận, chắc chắn cô sẽ nói: [Không ai thèm lấy thì thôi vậy!] Nhưng bây giờ, cô lại mong chờ sẽ xuất hiện một người đàn ông khiến mình rung động. Nếu đã trọng sinh một đời mà vẫn không thể cảm nhận được hương vị tình yêu, thậm chí vẫn cô đơn một mình, thì cuộc đời này của cô so với lúc ở Không Gian Vận có khác gì đâu? Kiều Tử Lâm chống tay lên xe, cười ha hả nói: "Không nhìn ra điểm tốt của chị đây đều là những kẻ không có mắt nhìn người. Hơn nữa, người đàn ông chị đây muốn phải mạnh hơn chị. Nếu yếu hơn chị thì chị đây thà tìm một cậu công tử bột còn hơn." "Ha ha! Vậy thì cô chỉ có thể tìm trong quân đội chúng tôi thôi." Giang Mộc Phàm nói xong, lũ Zombie cũng đã đến gần. Giang Mộc Phàm và Kiều Tử Lâm gần như cùng lúc rút dao găm ra, tiến về phía lũ Zombie. Họ còn chưa kịp đến gần thì vài tia sét đã đánh tới, mấy con Zombie liền ngã gục. Kiều Tử Lâm và Giang Mộc Phàm bực bội quay lại liếc nhìn Lê Mạch một cái, rồi lại quay đi, vung dao găm chiến đấu với lũ Zombie. Giang Mộc Phàm vừa giết Zombie vừa lẩm bẩm: "Ai! Nếu thằng Khỉ mà ở đây, chắc nó hận không thể đào một cái hố mà chui xuống cho rồi." Kiều Tử Lâm sững người một chút mới hiểu ý Giang Mộc Phàm, bèn cười nói: "Cùng là mới kích hoạt dị năng, Khỉ thì còn đang cố gắng luyện tập, còn lão đại thì đã có thể thu phóng tự nhiên rồi. Chênh lệch này đúng là hơi lớn thật." "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu lão đại đủ mạnh, tính mạng của chúng ta cũng sẽ được đảm bảo hơn. Đương nhiên, nếu lão đại tiến bộ quá nhanh, đối với chúng tôi mà nói áp lực cũng rất lớn." Giang Mộc Phàm cười lớn đáp: "Ha ha! Chỉ vì mấy lời này của cô thôi, lão đại sẽ còn tiến bộ nhanh hơn nữa đấy." Kiều Tử Lâm ngơ ngác: "Tại sao?" "Có áp lực mới có động lực. Lão đại vẫn thường nói câu này đấy." "Thôi được!" Kiều Tử Lâm dùng sức vung dao găm trong tay, một nhát bổ đôi đầu con Zombie, trong lòng vô cùng bực bội: [Sao mình vẫn chưa kích hoạt được dị năng nhỉ?] "Khỉ thật!" Giang Mộc Phàm đột nhiên hét lớn một tiếng. Kiều Tử Lâm nhìn sang, chỉ thấy đỉnh đầu con Zombie trước mặt Giang Mộc Phàm bị một thanh kim loại đâm thủng. Giang Mộc Phàm nhìn Kiều Tử Lâm nói: "Tiểu Kiều, cô tin không, cái này là do tôi làm đấy." Không đợi Kiều Tử Lâm đáp lại, Lê Mạch vẫn đứng cạnh xe đã lên tiếng: "Đúng là cậu làm đấy." "Tôi..." Giang Mộc Phàm chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào thanh kim loại trên đầu con Zombie, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi cũng có dị năng rồi!" "Chắc vậy." Kiều Tử Lâm vừa giải quyết một con Zombie vừa nói: "Đây chắc là dị năng hệ Kim, có thể điều khiển kim loại. Nghe nói còn có thể biến cát thành vàng nữa đấy."