E rằng trong lòng ai nấy đều đã có toan tính riêng. Nếu nhóm Lê Mạch thất bại, dẫn Zombie tới, bọn họ sẽ lập tức bỏ chạy. Còn nếu nhóm Lê Mạch thật sự phá được tấm kính, vào được bên trong thì họ cũng sẽ nhanh chân theo vào.
Với những suy nghĩ kiểu đó, Lê Mạch chẳng buồn bận tâm. Không phải anh không có tính khí, mà vì trung tâm thương mại này quá rộng lớn, cho dù có thêm vài người nữa, vật tư bên trong cũng không đến mức bị vét sạch.
Đương nhiên đó trường hợp trong số họ không có người sở hữu dị năng không gian. Có điều, bây giờ mới là ngày thứ tư của tận thế, dị năng của rất nhiều người còn chưa được kích hoạt, người có dị năng không gian chắc là cũng chưa xuất hiện đâu.
"Phá!" Lê Mạch lên tiếng.
Giang Mộc Phàm từ ba lô lấy ra một khối thuốc nổ dẻo loại nhỏ, dán lên mặt kính.
Chỉ nghe "Bốp!" một tiếng, mặt kính liền xuất hiện vô số vết rạn, sau đó vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng "Rầm!" một tiếng, toàn bộ rơi xuống đất.
"Mấy người đó là ai vậy? Trông lợi hại thật!" Những người đang trốn ở rất xa lên tiếng hỏi.
"Ai mà biết được?"
"Mặc kệ họ là ai, vào được là tốt rồi! Lần này chúng ta có thể tha hồ mà lấy, lấy đến mỏi tay thì thôi!"
Nói rồi, tất cả mọi người nhanh chóng chạy tới.
Lê Mạch đã dẫn theo đội của mình vào trung tâm thương mại. Lũ Zombie đang kẹt ở cửa nhanh chóng bị thu hút lại gần.
Mùi thịt tươi mới khiến lũ Zombie đã đói khát mấy ngày nay phấn khích gầm lên liên hồi.
Tiếng gầm của Zombie khiến đám người vừa mới bước qua cửa kính lại phải lùi lại. Tuy họ đều đã từng giết Zombie, nhưng đối mặt với một bầy Zombie đông đúc như vậy vẫn khiến họ run sợ.
Năm người nhóm Lê Mạch không lùi lại, nhưng cũng bắt đầu căng thẳng.
"Dùng súng!" Lê Mạch hét lên một tiếng, mấy người đều rút súng ra, bắt đầu càn quét lũ Zombie.
Lê Mạch ném súng của mình cho Kiều Tử Lâm, còn anh ta thì dùng sét để tấn công lũ Zombie đó.
Kiều Tử Lâm cầm súng, cả người nhiệt huyết sôi trào. Một chiến sĩ mà không có súng thì sao có thể gọi là chiến sĩ được chứ?
Cô cầm súng điên cuồng xả đạn về phía lũ Zombie.
"Hết đạn rồi!" Mạnh Thần ảo não hét lên.
Diệp Tường cũng nói: "Tôi cũng hết rồi."
Giang Mộc Phàm và Kiều Tử Lâm cũng buông súng xuống, đạn của họ cũng đã hết.
"Lên!" Lê Mạch ra lệnh một tiếng, mấy người cầm dao găm xông lên.
Loạt đạn vừa rồi đã giết hơn một nửa số Zombie. Lúc này xông lên, phần thắng của họ thật ra không lớn, nhưng đã vào được rồi, không lấy vật tư thì sao được.
Lê Mạch dẫn đầu cả đội lao vào giữa bầy Zombie, bắt đầu một trận chém giết.
Những người ở cửa nhìn nhau.
"Có đi không?"
"Đi cái con khỉ! Chỉ bằng chúng ta mà xông lên thì có làm mồi cho Zombie còn không đủ."
"Xem trước đã."
Nhóm người này không muốn tham gia chiến đấu, cũng không muốn rời đi, điều này khiến Lê Mạch thay đổi suy nghĩ của mình.
Giúp những người này lấy vật tư, không đáng.
Lê Mạch nhanh chóng nói: "Tất cả lùi lại sau tôi! Chúng ta chỉ cần mở một con đường máu là được."
Bốn người vừa vung dao găm giết lũ Zombie bên cạnh, vừa di chuyển ra sau lưng Lê Mạch.
Lê Mạch đưa tay ném ra một quả cầu màu tím. Quả cầu phóng ra, lũ Zombie theo đó mà tách ra hai bên, để lộ một con đường máu đầy xác chết.
"Đi!" Lê Mạch dẫn đầu, tay không ngừng phóng ra những tia sét, gắng gượng mở một đường máu, dẫn theo bốn người nhanh chóng đạp lên xác Zombie tiến vào bên trong.
Cả nhóm lao ra khỏi bầy Zombie, nhanh chóng cắt đuôi chúng rồi chạy lên tầng hai.
Tầng một bán vàng bạc, các loại đồ chơi, không phải thứ họ cần. Hơn nữa, Zombie đều tập trung ở tầng một, họ có điên mới ở lại đó lấy đồ.
Lên đến tầng hai, giải quyết xong mấy con Zombie ở cửa cầu thang bộ, cả năm người đều nằm vật ra đất, thở không ra hơi.
Diệp Tường thở còn khó khăn, vậy mà vẫn không giữ được miệng: "Mệt! Mệt chết mất! Còn mệt hơn cả lần đi triệt phá sào huyệt thuốc phiện nữa."
Nghỉ ngơi một lát, Mạnh Thần liền nhìn về phía Lê Mạch: "Lão đại, quả cầu tím lúc nãy của anh là gì vậy?"