Mạnh Thần nhìn đồng hồ rồi nói với mọi người: "Sắp 12 giờ rồi. Ăn chút gì lót dạ đi, chúng ta lấy thêm ít quần áo nữa rồi quay về."
Kiều Tử Lâm lấy túi bánh quy lớn mà mình đã thu vào không gian ra, mọi người cầm lấy bánh quy ăn.
Diệp Tường vừa ăn bánh quy vừa cằn nhằn: "Lão đại để Lão Tam ở lại đúng là không phải quyết định hay. Mấy người chúng ta ở ngoài này không ai nấu cơm, toàn phải gặm bánh quy."
Giang Mộc Phàm nói thêm: "Mà lại còn toàn là bánh quy vỡ vụn nữa chứ."
"Cậu biết điều chút đi! Bây giờ bên ngoài không biết bao nhiêu người đến bánh quy vỡ còn không có mà ăn đâu."
Bánh quy nát, chuyện này có thể trách cô được sao? Nếu không phải vì con Zombie kia, cô đã không bị ngã, cũng sẽ không làm bánh quy bị vỡ vụn.
"Đúng vậy, ngậm miệng mà ăn đi cậu." Mạnh Thần lườm Giang Mộc Phàm một cái.
Trong đầu anh ta hiện lên cảnh tối qua Lê Mạch gọi mình ra nói chuyện, rồi lại nghĩ đến những tình huống nguy hiểm vừa rồi.
Lòng anh ta căng thẳng. Cũng may, Kiều Tử Lâm không sao, nếu không đợi Lê Mạch tỉnh lại, ba người họ sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Lê Mạch. Lúc Lê Mạch tức giận đáng sợ đến mức nào, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng rồi.
Ăn no căng bụng, ba người lại lên tầng ba. Tầng ba là khu bán quần áo, đủ loại kiểu dáng đều có, nhưng thứ họ cần là trang phục thoải mái, tiện vận động.
Nhóm Mạnh Thần lấy cho sáu người họ mỗi người ba bộ đồ thể thao. Kiều Tử Lâm cũng lấy năm sáu bộ đồ thể thao.
Sau đó, Kiều Tử Lâm lại đến nhà kho thu một đống quần áo vào không gian. Mạnh Thần bảo mọi người chuẩn bị rời đi.
Họ quay lại tầng hai. Mạnh Thần lúc nãy đã xem qua, anh ta định dẫn mọi người đi xuống từ cửa sổ tầng hai. Trong ba lô của họ có dây thừng, dùng dây thừng đi xuống chắc chắn là an toàn nhất.
Mạnh Thần dẫn mọi người đến trước cửa sổ. Giang Mộc Phàm buộc dây thừng vào cây cột bên cạnh, rồi nắm lấy dây thừng trèo xuống trước tiên.
Chờ anh ta an toàn chạm đất, anh ta kiểm tra xung quanh một lượt, xác định không có nguy hiểm rồi mới ra hiệu cho những người trên lầu.
Tiếp theo là Kiều Tử Lâm. Diệp Tường lấy ra một đôi găng tay đưa cho cô: "Đeo găng tay vào rồi nắm dây thừng, tay sẽ không bị dây kéo rách, cũng không đau lắm đâu. Tuy cô rất mạnh, nhưng dù sao cũng là con gái. Cô xem tay cô da dẻ non mịn thế này, nếu bị dây kéo rách, không chỉ đau mà còn rất khó coi nữa."
Kiều Tử Lâm nhận lấy găng tay đeo vào, không nói gì, trực tiếp nắm lấy dây thừng rồi trèo xuống.
Cô cũng không cảm thấy mình cần găng tay, nhưng Diệp Tường có ý tốt, cô không muốn từ chối.
Tuy chỉ là một hành động rất nhỏ của Diệp Tường, nhưng Kiều Tử Lâm lại cảm thấy rất ấm lòng. Đến nơi này, gặp được những chiến hữu này của Lê Mạch, cô không chỉ có cảm giác như về nhà, mà còn có ảo giác như đang được các anh trai chăm sóc.
Đây là cảm giác mà trước kia cô chưa từng có. Vào quân đội, từ lúc còn là tân binh được phân xuống đơn vị, cô cũng giống như đại đa số nữ binh khác, đều bị coi như nam giới để huấn luyện.
Cô vẫn luôn rất nỗ lực, luôn ép mình không được thua kém bất kỳ ai. Có lẽ cũng vì vậy mà những người xung quanh vẫn luôn coi cô như đàn ông, cũng chưa từng có ai xót thương hay chăm sóc cô cả.
Bây giờ đến nơi này, tiếp xúc với nhóm người của Lê Mạch cũng mới chỉ là ngày thứ ba, vậy mà cô đã cảm nhận được sự chăm sóc của mọi người dành cho mình, giống như Giang Mộc Phàm đã nói, coi cô như em gái út mà chăm sóc vậy.
Kiếp trước là một cô nhi, đây là lần đầu tiên cô được người khác chăm sóc như vậy. Tuy trên mặt cô không biểu hiện ra nhiều, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm kích và có chút ỷ lại vào nhóm Lê Mạch.