Dẫn theo hai người này, dọc đường đi chắc chắn sẽ có nhiều bất tiện, nhưng nếu họ đúng là lính của ba cô, thì từ chối cũng không được.
Kiều Tử Lâm im lặng một lúc rồi gật đầu, tỏ ý đồng ý đi cùng họ: "Nếu đã muốn đi cùng nhau thì các anh chị cũng không cần gọi tôi là Kiều tiểu thư nữa, cứ gọi thẳng tên tôi là được. Ngoài mối quan hệ với ba tôi ra, chúng ta đều là chiến hữu cả."
"Quân nhân! Các người là quân nhân!" Chưa đợi Tô Lăng và Phạm Cẩm Tuệ kịp nói gì, đã có người chen vào cắt ngang cuộc nói chuyện của ba người họ.
"Quân nhân, tốt quá rồi! Các người mau giải quyết lũ quái vật đó đi!"
"Đúng đúng đúng! Các người là quân nhân thì phải bảo vệ người dân chứ! Mau qua đó giải quyết lũ quái vật đi, đừng để chúng nó đến gần đây!"
Những lời lẽ chói tai đó khiến Kiều Tử Lâm nhíu mày, sắc mặt Tô Lăng và Phạm Cẩm Tuệ cũng không khá hơn là bao.
Tuy những người này nói không sai, là quân nhân, trách nhiệm của họ là bảo vệ người dân, nhưng phía trước có đến hai ba chục con quái vật, mà họ chỉ có ba người, làm sao đối phó nổi?
Hơn nữa, giọng điệu của những người này thật sự quá đáng. Thiên chức của họ là bảo vệ người dân, đúng vậy, nhưng họ không phải là nô lệ để người dân sai khiến.
Kiều Tử Lâm lạnh lùng liếc nhìn đám người đó: "Các người đúng là coi trọng chúng tôi quá rồi đấy. Chúng tôi không có bản lĩnh ba người chống lại ba chục con đâu. Chúng tôi ra đó cũng chỉ thêm ba cái xác, à không, là thêm ba con quái vật nữa thôi. Chắc các người còn chưa biết đâu nhỉ? Người bị cắn, bị cào trúng đều sẽ biến thành quái vật. Lúc trước tôi đã tận mắt nhìn thấy có người biến thành quái vật, sau đó lao vào những người khác, cảnh tượng đó hoành tráng lắm."
Một vài kẻ đang định hùa theo, ép nhóm Kiều Tử Lâm ra ngoài đối phó Zombie, nghe vậy liền vội nuốt lời lại.
"Nhưng bây giờ phải làm sao? Đường phía trước vẫn chưa thông, mà phía sau lại toàn là Zombie." Có người nhỏ giọng hỏi.
Kiều Tử Lâm liếc nhìn những người ở đó. Ngoại trừ vài phụ nữ gầy yếu, những người khác đều có thể ra tay giết Zombie. Cô bèn nói: "Chúng ta có hơn ba mươi người, một người đối phó một con quái vật còn là nhiều đấy."
Lời Kiều Tử Lâm vừa dứt, mọi người lập tức lắc đầu, phản đối cách nói của cô.
"Chúng tôi không làm được đâu! Lũ quái vật đó đáng sợ lắm, chúng tôi không thể nào giết nổi chúng nó."
"Đúng vậy! Chúng nó kinh khủng lắm, cứ đến gần là cắn loạn xạ lên."
"Không, không, không, chúng tôi không dám động vào lũ quái vật đó đâu."
Có người phản đối thì tự nhiên cũng có người ủng hộ. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng ra nói: "Thật ra lũ quái vật đó cũng không có gì đáng sợ lắm đâu. Lúc chúng tôi chạy ra đây cũng đã giết vài con rồi."
Người này vừa lên tiếng, một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi đứng cạnh anh ta cũng lập tức nói: "Lũ quái vật đó thật sự không có gì ghê gớm đâu! Tôi hay xem phim, người ta gọi lũ này là Zombie. Lũ Zombie này không phải là bất khả chiến bại, chỉ cần chém lìa đầu là chúng nó chết."
"Lũ quái vật đó đúng là không có gì đáng sợ, lúc chúng tôi ra đây cũng đã từng giết rồi."
"Chúng tôi cũng giết rồi. Giống như cô bé này nói đó, chỉ cần chém đầu là nó chết."
Một chàng trai trạc hai mươi mấy tuổi cúi đầu nhìn đôi tay mình, nức nở nói: "Tôi... tôi đã tự tay giết mẹ mình khi bà ấy biến thành Zombie."
"Tôi đã giết con trai mình." Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi cúi đầu nhìn vết máu đã khô trên tay, vẻ mặt đau đớn.
"Tôi đã giết vợ mình..."
"Tôi đã giết em trai ruột của mình..."
Nhìn từng gương mặt đau khổ, Kiều Tử Lâm thở dài một tiếng rồi lớn tiếng nói: "Nếu chúng ta không tự tay giết lũ Zombie ăn thịt người này, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ phải dùng chính đôi tay này để giết những người thân của mình. Mọi người hãy tìm vũ khí, cùng nhau tiêu diệt lũ Zombie này, báo thù cho chính chúng ta, báo thù cho người thân của chúng ta!"
"Đúng vậy! Giết lũ quái vật đó! Báo thù!" Có người hưởng ứng, bắt đầu tìm kiếm vũ khí khắp nơi.